Ba năm yêu nhau Trâm và Phong chưa một lần cãi nhau, đã quá quen thuộc với một tình yêu thầm lặng như vậy nên hậu quả của việc cãi nhau lần này Phong muốn chia tay. Phong không biết tại sao mình lại thốt ra hai từ “chia tay” với Trâm một cách dễ dàng như vậy, Phong chưa từng bao giờ nghĩ mình sẽ chia tay Trâm, nhưng ngày hôm nay khi Trâm quyết định đi du học thì chưa bao giờ Phong lại muốn chia tay như lúc này.
Phong không phải muốn Trâm dừng việc đi du học lại, chỉ là Phong thấy mình không làm gì được cho Trâm, tương lai của Trâm còn rất nhiều phía trước và Phong không muốn mình là vật cản của Trâm. Hay cũng bởi vì Phong nhận ra mối quan hệ giữa Phong và Trâm chưa hẳn được gọi là tình yêu, đó là mối quan hệ tình cảm phức tạp mà đến bản thân Phong cũng chưa nhận định được.
Từng ấy năm yêu nhau, bản thân Phong và Trâm đều ngộ nhận rằng mối tình của họ là hạnh phúc, nhưng chưa hẳn là như vậy, đối với Phong nó ngộp thở hơn những gì anh nghĩ, Phong nghĩ mình cần để cho Trâm đi và lựa chọn người phù hợp với Trâm hơn anh. Tuy nhiên đón nhận lời chia tay của Phong, Trâm lại hết sức bình tĩnh, một cô gái bản lĩnh và thông minh như Trâm luôn làm chủ được mọi tình huống chính vì vậy cô mới giữ vững được mối quan hệ với Phong ba năm nay không hề một vết tì xước.
Trâm coi lời chia tay của Phong chỉ như một phản ứng bình thường khi phải xa người yêu của một người con trai, cô nghĩ rằng lời nói của Phong chỉ là nhất thời, cô luôn tin rằng mối tình từng ấy năm đó không thể thay đổi chỉ vì mấy năm du học ngắn ngủi đó. Cô chỉ chấp nhận xa Phong nhưng không chấp nhận chia tay, cô nói với Phong rằng mọi thứ sau 2 năm du học của cô đều có thể thay đổi, chỉ duy nhất việc Phong không còn là bạn trai của cô tuyệt đối không thể. Cô vẫn sẽ ra đi vì điều đó tốt cho cả cô và Phong nhưng cô không chấp nhận chia tay, nếu điều đó có xảy ra với cô thì phải là cô nói ra chứ không thể là Phong.
Trâm đã làm xong visa, ngày mai Trâm sẽ bay, cô cố gắng thu xếp mọi chuyện gia đình và học tập ổn thỏa nhưng Phong vẫn chưa nhắn tin hay gọi điện cho cô từ buổi tối hôm đó đến nay. Cô biết Phong giận nhưng cô vẫn có chính kiến của mình, cô không thể để công sức học tập bao năm trời thành tay trắng. Dù ngày mai ra đi không có Phong thì đối với Trâm anh vẫn sẽ là người yêu của cô và cô sẽ trở về bên anh.
Phong quyết định không ra sân bay tiễn Trâm, nhìn thấy Trâm lòng Phong chỉ càng thêm rối ren. Mấy ngày nay bố mẹ Phong luôn trách cứ anh vì việc ích kỉ không cho Trâm đi du học, nhưng đâu ai biết, anh và Trâm, hai trái tim đang đập lệch nhịp mà không hay.
Ngày Trâm bay sang một nơi xa anh, trong trái tim anh đã nhận ra một điều mà từ lâu anh luôn lầm tưởng, anh đã không còn yêu Trâm như ngày nào, anh đã thay đổi, nhưng vì lí do gì thì bản thân anh cũng không trả lời được. Có lẽ yêu thương đã trở nên nhạt nhòa, cũng giống như anh và cô đã không còn sống chung một đất nước. Thi thoảng bất chợt bắt gặp những kỉ niệm của cô, lòng anh chỉ nhói đau vì đã không thể nhận ra sớm hơn làm tổn thương đến Trâm quá nhiều. Anh thực sự là người có lỗi đối với cô, nhưng tình yêu thì đâu có sai hoặc đúng, khi trái tim không còn rung động cũng là lúc không thể còn yêu.
Phong mang tâm trạng của một kẻ thất tình tìm đến với âm nhạc, anh thả hồn mình theo cung đàn, chỉ có lúc này anh mới chính là con người thật của anh. Giá như Trâm từng nghe một bài hát của anh có lẽ cô sẽ hiểu được trái tim anh. Nhưng nếu anh biết được rằng sẽ có điều “giá như” anh đã ước “Giá như anh đừng để Trâm yêu anh nhiều đến thế” thì sẽ chẳng bao giờ anh phải thốt lên hai từ “giá như…”
Phong tình cờ gặp lại Minh Ngọc trong một buổi giao lưu guitar nghiệp dư ở một quán café nhỏ mang tên Thiên đường. Đúng như cái tên mà chủ quán đã đặt, chỉ cần đặt chân vào đây, con người như đang trên thiên đường, không phải thiên đường của sự sung sướng về vật chất mà là của sự tự do cả về thể xác lẫn tâm hồn, những người yêu nhạc tìm được cái đẹp trong những giai điệu, những tâm hồn nghệ sĩ tìm thấy nhau và những trái tim cô đơn được sưởi ấm. Minh Ngọc giờ đã chơi khá hơn rất nhiều so với mấy tháng trước anh gặp, có vẻ như Ngọc đã tập luyện rất nhiều, giai điệu của cô trong sáng như chính con người cô vậy, Phong cũng dần chìm đắm vào nó khi nào không hay.
Minh Ngọc biểu diễn xong được rất nhiều người tán thưởng, không ngờ một cô bé 19 tuổi lại mang lại nhiều xúc cảm trong giai điệu đến vậy, niềm đam mê với guitar của Ngọc quả không hề nhỏ. Điện thoại rung, màn hình hiện lên “Anh Phong Guitar” làm chính Ngọc giật mình, kể từ khi trao đổi số điện thoại đây là lần đầu tiên anh Phong chủ động gọi cho cô, cô vừa vui vừa hồi hộp, cô khẽ nhấc máy:
- Anh Phong, em nghe đây rồi.
- Ngọc à, anh đây, em quay lại sau đi.
Ngọc không hiểu anh Phong nói gì chỉ bất giác quay lại thì đón nhận một nụ cười ấm áp của anh đang vẫy chào cô, không ngờ hai người gặp lại nhau thật tình cờ như vậy, cô sửng sốt đến mức ngây cả người chỉ khi anh Phong tiến lại gần hơn cô mới nhận ra đây là hiện thực. Phong nhẹ nhàng tiến lại gần Ngọc:
- Chào em. Không ngờ chỉ mấy tháng không gặp em mà trình lên tay ghê, thế mà còn đòi anh phải dạy thật múa rìu qua mắt thợ rồi.
- Anh đừng trêu em – Ngọc đỏ mặt – Anh đến đây nghe nhạc à, sao không chơi một bài giao lưu ạ?
- À, dạo này tâm trạng không tốt nên anh không muốn phá vỡ giai điệu.
- Dạ được ạ - Ngọc vui vẻ nhận lời mặc dù trong đầu cô có một đống các câu hỏi chưa kịp hỏi, tính cô là vậy luôn muốn khám phá những bí mật của người khác nếu không trong lòng cô thấy bực bội lắm…
Từ cuộc gặp gỡ thứ hai đó mà mối quan hệ của Ngọc và Phong cũng trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Anh cười nhiều hơn khi ở bên Ngọc, đối với Phong - Ngọc thật là một cô gái đặc biệt, cô luôn làm anh phải ngạc nhiên, khi thì trẻ con tinh nghịch lúc lại trầm tư kín đáo. Con người Ngọc khiến người ta thật dễ có cảm tình ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên, nhiều khi anh thấy tim mình rung rinh trước một cử chỉ đáng yêu của cô gái đó, nhưng lại chợt trấn tĩnh lại không anh sợ sẽ mất Ngọc như việc mà anh đã để mất Trâm trong trái tim mình.
Sau hai tháng du học, Trâm bỗng dưng về nước, cô bị trục trặc một số giấy tờ nên phải về Việt Nam gấp, chỉ có một tuần để giải quyết là cô phải bay về Anh ngay. Gấp gáp là vậy nhưng khi đặt chân về Việt Nam, Trâm không quên sang chào bố mẹ Phong, dù thế nào Trâm cũng là một cô gái cầu toàn, cô luôn xử sự sao cho đúng đắn nhất, bố mẹ Phong luôn thầm mong Trâm sẽ nhanh trở thành con dâu mới của họ. Cô vẫn chưa gặp được Phong, công việc cần giải quyết vẫn dang dở, lòng cô cứ rực như lửa đốt khi chưa nhìn thấy anh, cô bỗng thấy sợ mất anh.
Phong nghe tin Trâm về trong một tuần, anh biết nếu đến gặp Trâm lúc này chỉ làm mọi việc thêm rối nên anh chọn cách im lặng. Mặc dù lòng vẫn rối bời nhưng đứng trước trái tim của mình Phong vẫn không thể né tránh sự thật anh đã không còn yêu Trâm nữa rồi. Anh chọn cách rời khỏi nhà để tránh gặp Trâm, anh hẹn Ngọc đi chơi vì chỉ có Ngọc lúc này mới khiến đầu óc anh thôi suy nghĩ.
Cùng nhau đi ăn Lotte, trông Ngọc và Phong cũng không khác mấy những đôi tình nhân đang hò hẹn. Ngọc luôn có những trò đùa tinh quái khiến Phong không thể không thấy thú vị ví dụ như cô sẽ ăn khoai tây chiên cùng với việc trộn lẫn tương ớt và tương cà vào cùng nhau. Khi ăn gà cô luôn dùng tay thay cho việc dùng dao và dĩa, dù nói gì thì ngoài khi chơi đàn ra Ngọc vẫn lộ rõ là một cô bé.
- Anh Phong.
Phong ngước nhìn lên, đó là Trâm, anh giật mình, cô vẫn như ngày còn ở Việt Nam, đối với Trâm mà nói cô ít bị tác động hay thay đổi vào môi trường, cô vẫn là Trâm của hai tháng trước mà thôi
- Chào em, nghe nói em mới về - Phong rụt rè
- Em tiện ghé qua đây ăn, không ngờ gặp anh, em đến tìm anh mấy lần nhưng đều không gặp, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, em…..
- À em… – Phong vội ngắt lời Trâm – Anh xin được giới thiệu với Trâm đây là bạn gái của anh – Minh Ngọc
- Bạn gái – Trâm thốt lên
Ngọc đang ăn khoai tây chiên cũng suýt nữa sặc vì câu nói bất ngờ của Phong.
- Bạn gái gì anh Phong, em..... – Ngọc định thanh minh thì Phong lại cắt ngang.
- À quên xin giới thiệu với Ngọc đây là chị Trâm – bạn anh
- Bạn anh – Trâm thốt lên lần thứ hai – Hóa ra là em đã biến thành bạn anh rồi – Rồi Trâm quay sang Ngọc – Chào em chị là Thủy Trâm – Bạn... vâng là bạn anh Phong.
- Em chào chị, rất vui được biết chị - thấy không khí có gì đó không ổn, Ngọc vội vàng tìm cách để tránh đi – em xin phép em vào nhà vệ sinh...
Nhẹ nhàng thoát khỏi trận địa, Ngọc như trút được gánh nặng, “Ánh mắt của chị ấy thật không thể đùa được, có thể đốt cháy tất cả những gì chị ấy nhìn thấy mất” Ngọc vừa đi vừa suy nghĩ, “Mà thật không hiểu sao anh Phong lại giới thiệu mình là bạn gái của anh ấy nữa, nhưng…” Ngọc nhìn vào trong gương và tự nói với bản thân “Anh Phong, em làm bạn gái của anh được không?”
Ở bên ngoài, không khí thực sự đang căng thẳng đến nghẹt thở, cảm giác như có thể nghe rõ cả nhịp tim của nhau, Trâm nhìn Phong, cô không nghĩ rằng anh đã thật sự thay đổi, cô nhìn anh nước mắt trực tuôn rơi, vậy mà cô cứ nghĩ cô có thể thay đổi được suy nghĩ của anh, hóa ra anh đã không còn yêu cô nữa, cô thật như con ngốc khi vẫn chờ và tin tưởng anh. Phong không dám nhìn thẳng vào mắt Trâm, anh đang làm gì vậy, anh đang tiếp tục làm tổn thương Trâm ư, và anh còn kéo thêm Ngọc vào chuyện này, anh điên thật rồi, anh ngước lên bắt gặp dòng nước mắt của Trâm làm trái tim anh vỡ vụn.
- Anh xin lỗi… Tại anh… – Phong không thể nào giải thích được những việc anh đang làm nữa.
- Em mới là người phải xin lỗi, em xin lỗi vì đã quá yêu anh, quá tin anh,vậy mà suýt nữa em phá vỡ cuộc hẹn hò của người yêu em đó, em là một đứa khờ mà… em không thể đối diện với một người đàn ông tồi tệ như anh được nữa… Em đi đây.
Dồn nén tất cả Trâm bình tĩnh rời đi lướt qua Phong, anh run rẩy vì những lời nói của Trâm, anh biết anh đã lại làm cô tổn thương thêm lần nữa, anh thấy mình thật hèn hạ. Anh với tay giữ lại bàn tay Trâm, anh thực sự không biết mình phải làm gì để khiến Trâm khỏi đau buồn, anh vụt đứng dậy ôm Trâm vào lòng
- Trâm anh sai rồi...
Trâm như muốn ngã khụy xuống lúc này, người con gái mạnh mẽ dường nào cũng có lúc sẽ mong manh, cô như không còn giữ được bản lĩnh của mình cô ôm lấy anh khóc như đứa con nít, cô chưa bao giờ nghĩ việc ngừng yêu anh sẽ như thế nào và bây giờ cô thực sự đang sợ điều đó, cô khẽ nấc trên vai Phong, trái tim cô vẫn thổn thức vì Phong, chỉ có Phong không hiểu được trái tim mình đang muốn gì.
Ngọc bước ra, vô tình chứng kiến tất cả, cô thấy mình bị tổn thương, hóa ra anh lấy cô ra để làm vật thay thế, anh khiến cô trở thành người phá vỡ hạnh phúc của người khác, cô tưởng rằng những ngày qua bên nhau, sẽ có một ngày cô thổ lộ rằng cô yêu anh nhưng vừa rồi cô thật giống một trò đùa, Ngọc bước vội ra khỏi quán ăn, nước mắt rơi lã chã không thể ngừng lại, cô lấy tay gạt nước mắt
“Sao lại khóc, tại sao mày khóc, mày muốn người ta phải đáng thương mày sao, mày chưa đủ đáng thương sao hả Ngọc”…
Nước mắt vẫn cứ thế không ngừng tuôn rơi…
Trái tim không chỉ có hai ngăn như ta vẫn tưởng, chỉ là ta ích kỉ không muốn mở ra xem ngăn tiếp đó là gì mà thôi…
Hai ngày hôm nay Phong không nhắn tin gọi điện cho Ngọc, sự việc hôm đó diễn ra nhanh đến mức Phong không biết anh đã cùng một lúc làm tổn thương đến hai người con gái. Anh sợ đối mặt với Ngọc lúc này cũng giống như việc anh đang trốn tránh Trâm, anh không thể trở về bên Trâm như trước kia nữa, trái tim anh đã nguội lạnh nếu cố chấp quay lại thì anh thật sự quá tồi tệ rồi, anh không thể lừa dối Trâm thêm nữa, Trâm không đáng chịu đựng tất cả vì anh.
Ngày hôm đó khi ba người đối diện với nhau, không phải anh lấy Ngọc ra để làm vật cản không cho Trâm đến bên anh mà vì đó là những lời nói thật lòng từ trái tim anh, anh đã yêu Ngọc mất rồi, chỉ là khi nhìn thấy Trâm anh không thể chịu đựng được việc anh đang làm tổn thương cô ấy. Giờ đây anh sắp rời xa Trâm và cũng sắp mất đi Ngọc, anh thấy mình xứng đáng nhận được những điều đó, anh không xứng để được Trâm yêu và cũng không đủ dũng khí để yêu Ngọc, trái tim như đang trêu đùa bản thân Phong, anh mất hết phương hướng, mất đi cả niềm yêu thương.
Ngọc đau lòng nhận ra trái tim cô đã trót yêu Phong rất nhiều, yêu ngay từ khi hai người hát chung với nhau, những tin nhắn, những cuộc gọi và những buổi đi chơi khiến Ngọc càng khẳng định tình cảm của mình với Phong hơn, chỉ là cô đã không tìm hiểu trái tim anh, cô nghĩ rằng khi yêu nhau chỉ cần yêu thôi là đủ, cô quên rằng quá khứ của Phong mới là điều cô cần quan tâm nhất, cô đã quá vô tư trao yêu thương đi vội vã, vậy khác gì giờ đây cô là kẻ thứ ba trong mối quan hệ của Phong và Trâm, cô tự thấy bản thân mình cũng tồi tệ không kém.
Trâm rất shock, cô chưa bao giờ phải chịu đựng thứ gì đó ghê gớm như lúc này, cô chưa bao giờ để bản thân phải yếu đuối như bây giờ, cô vừa muốn níu kéo Phong vừa muốn để Phong phải đau khổ vì cô, nếu cô ra đi Phong sẽ phải chịu day dứt vì đã lừa dối cô, cô thật không nghĩ rằng sẽ có một ngày con đường cô và Phong đang đi sẽ bất chợt xuất hiện một ngõ nhỏ thứ ba. Lòng cô như tơ vò không sao có thể gỡ được…
Chỉ còn 3 ngày nữa là Trâm phải bay sang Anh tiếp tục việc học, cô quyết định gặp Ngọc một lần. Cô yêu cầu Phong phải để cho cô được gặp Minh Ngọc, nếu không cô sẽ ở Việt Nam cho đến khi chuyện này được giải quyết. Phong không biết phải làm thế nào mới là đúng lúc này, anh sợ làm tổn thương cô gái bé nhỏ Minh Ngọc, nhưng điều anh sợ hơn là trái tim đang bị tổn thương của Trâm đang tìm cách để lấy lại tất cả, lấy lại anh – người đã từng yêu cô.
Cuộc gặp gỡ ba người Trâm, Phong và Ngọc, chẳng ai muốn mở lời trước bởi sợ rằng điều gì được nói lúc này cũng sẽ làm tổn thương đến cả ba. Bằng bản lĩnh của mình Trâm nhất quyết không để mất Phong mà đáng ra anh phải thuộc về cô mới đúng, cô bằng giá nào cũng phải lấy lại Phong, dù từ bỏ việc học cô cũng phải có Phong, cô mở lời:
- Gặp nhau thế này thật không vui vẻ chút nào, nên chị sẽ vào thẳng vấn đề, có thể em yêu anh Phong và cũng có thể anh Phong đang yêu em nhưng điều đó chỉ là tạm thời mà thôi, chị đã yêu và bên cạnh anh ấy 3 năm nay, chị không chấp nhận việc anh ấy bỏ mặc chị yêu người khác nhưng con người đôi khi cũng có những sai lầm do không làm chủ được, chỉ là do xa chị làm anh ấy thấy cô đơn mà thôi, nhưng chị vẫn chấp nhận anh ấy nếu em chịu buông tay.
- Em nói gì vậy Trâm, lỗi không phải do Ngọc, là do anh kéo cô ấy vào, cô ấy chưa bao giờ nói yêu anh chỉ là anh thầm yêu cô ấy mà thôi, chẳng phải trước lúc em đi anh đã nói chúng ta chia tay sao, chẳng lẽ em không hiểu điều đó, anh đã không còn yêu em nữa Trâm ạ – Phong cố gắng kéo vãn lại mọi chuyện, anh biết tất cả đã và đang đi quá xa những gì anh có thể làm.
- Anh đừng như thế có được không, không ai có thể hiểu anh bằng em cả, anh đừng cố chấp nữa, việc này cũng có trách nhiệm của Ngọc, em ấy chỉ cần cho chúng ta biết tình cảm thật của em ấy là mọi chuyện sẽ được giải quyết, nếu em ấy không yêu anh tức là anh chỉ ngộ nhận mà thôi, em sẽ tha thứ tất cả chỉ cần anh quay lại về bên em mà thôi.
- Thủy Trâm – anh nói lại lần nữa là anh không còn yêu em – em có thể chịu hiểu cho anh được không…
- Em không muốn nghe anh nói – Trâm hét lên, cô dường như không còn là Thủy Trâm bình tĩnh, kiêu hãnh ngày nào,vì Phong mà cô từ bỏ cả lòng tự trọng của mình để gặp gỡ người con gái mà anh nói anh đang yêu, vậy còn cô, cô là gì trong ba năm yêu anh ấy…
- Chị Trâm, em sẽ buông tay…
- Em nói gì – Trâm quay sang Ngọc sửng sốt– vậy là em không yêu anh ấy đúng không?
- Em sẽ buông tay nếu anh ấy không muốn nắm bàn tay của em, nhưng nếu anh ấy không muốn buông thì em sẽ nhất quyết không từ bỏ anh ấy – Ngọc nhẹ nhàng thốt ra những lời mà cô xem nó là lời bằng cả trái tim cô.
Tai Trâm như ù đi trước những gì vừa nghe được từ Ngọc, cô không ngờ cô bị một cô bé đánh bại trong chốc lát và cướp đi người yêu của cô.
- Em nói vậy là sao Ngọc – Phong cũng sửng sốt không kém, anh không hề biết rằng Ngọc sẽ phản ứng như vậy, anh chỉ nghĩ rằng Ngọc sẽ không tha thứ cho anh khi kéo cô vào việc của anh, anh chưa từng nhận ra tình cảm cô dành cho anh, vậy mà lâu nay anh cứ rụt rè không dám nghĩ tới
- Em có chắc là em sẽ không buông tay anh ấy – Trâm lạnh lùng nói, con người của cô nếu chưa là giây phút cuối cùng thì cô sẽ không bao giờ chấp nhận việc mình là người thua cuộc.
- Anh sẽ không buông tay cô ấy Trâm ạ – Phong cầm tay Ngọc, nhìn vào mắt Ngọc – Anh sẽ làm theo những gì mà con tim anh muốn
- Anh… – Trâm không thể ngờ được sự việc lại không diễn ra như những gì cô mong đợi – vậy được thôi, em chúc anh thanh thản để yêu được cô ấy
Rồi Trâm lặng lẽ đứng dậy, đến phút cuối Trâm vẫn muốn giữ một chút lòng tự trọng cuối cùng cho cô, bản thân cô chưa một lần nghĩ cô sẽ thua trong việc giành lại Phong, nhưng những gì cô vừa chứng kiến khiến cô không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa. Ngọc tự nhủ thầm rằng cô không được khóc lúc này, nhưng nước mắt cô vẫn rơi, cô thật sự không biết tình yêu của cô và anh liệu có thể thành sự thật, nhưng chỉ vào giây phút anh nắm tay cô thì cô biết rằng cô sẽ bất chấp tất cả để yêu anh.
“ Rầm”.
“Có ai không đưa cô ấy đi bệnh viện đi”
Một vụ tai nạn bất ngờ xảy ra, Ngọc và Phong vội chạy ra, đó là Trâm, chỉ mấy giây trước cô còn đứng trước Phong và Ngọc mà giờ đây quanh cô chỉ là máu và máu. Phong vội vã bế Trâm lên, anh thật không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này, anh không ngờ rằng Trâm phải chịu một cú sốc lớn đến như vậy, bế Trâm lên mà bàn tay Trâm vẫn bám chặt lấy anh, cô mở mắt nhìn anh, hai giọt nước mắt pha lẫn máu trên mặt của cô từ từ chảy xuống, dù đứng trước sự sống và cái chết cô vẫn không thấy sợ bằng việc rời xa anh.
Ngọc không biết làm gì lúc này, cô chỉ biết đứng chôn chân nhìn chiếc xe cứu thương đi xa khuất, tay chân cô run sợ, cô vừa vô tình gây ra tai nạn cho Trâm, cô thấy sợ bản thân mình, có phải vì cô đã quá ích kỉ khi yêu Phong. Nhìn thấy hình ảnh Trâm nằm dưới đường ám ảnh cô khiến cô bật khóc, yêu thương đến vội mang theo cả nỗi đau đến với cô.
Trâm được đưa vào bệnh việc kịp thời nên cô đã vượt qua cơn nguy kịch, nhưng không biết do va đập khi tai nạn hay do cú shock tình cảm mà Trâm, cô gái mạnh mẽ ngày nào giờ chỉ thu mình trong chiếc giường bệnh, cô không gặp ai, không cho ai vào thăm, nửa đêm cô đi lang thang trong bệnh viện như người mất hồn, cả ngày cô không nói một lời, ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ.
Việc học của Trâm bị tạm hoãn lại, sức khỏe tuy đã ổn định nhưng tâm lý của Trâm thì hoàn toàn bị chấn động, không tìm ra căn nguyên bởi cô vẫn hoàn toàn bình thường, bố mẹ Trâm khóc nấc lên khi nhìn đứa con gái cứ như điên dại ngày ngày chỉ ngồi ở góc phòng không ăn không uống gì, đến Phong, Trâm cũng không muốn gặp, cứ nghe thấy ai nhắc đến Phong là cô gào lên, đuổi đánh ra khỏi phòng. Phong nhìn cô mà trái tim anh như bị bóp ngẹn, cả đời này anh không thể nào bù đắp hết những tổn thương anh đã gây ra cho Trâm, anh ước như cô có thể đánh đập giày vò anh cho hả giận chứ đừng tự hành hạ bản thân cô như lúc này, lâu lắm rồi anh mới rơi nước mắt, giọt nước mắt mặn chát thật cay đắng biết bao.
Từ hôm xảy ra tai nạn, đã bao nhiêu lần Ngọc định gọi điện cho Phong, cô vừa thương anh vừa thương Trâm, cô chỉ muốn biết tình hình Trâm như thế nào, nhưng cô sợ nếu nghe giọng anh lúc này thì cô không thể giữ được tình cảm của mình mà thể hiện ra mất. Có bàn tay ai như bóp chặt cổ họng cô khiến cô không thể nào thở được, trái tim chưa một lần bị tổn thương của cô gái bé nhỏ như Ngọc bật khóc, vết thương này lớn quá, lớn hơn cả sức chịu đựng của cô…
Chẳng có cái kết nào cho câu chuyện tình buồn của mối tình ba người Trâm, Phong và Ngọc. Có lẽ dù ai đến bên ai cũng sẽ có người phải chịu đau thương mất mát. Đôi khi hi sinh cũng là một cách để yêu thương người mình yêu. Năm tháng trôi đi, cuộc sống thay đổi, trong mỗi trái tim sứt sẹo của mỗi người dường như đã thấy không còn nhói đau, đi cả một chặng đường dài để họ đến bên nhau nhưng chỉ một bước chân quay lưng lại cũng sẽ khiến họ xa nhau mãi mãi. Chắc chắn rằng ở một nơi nào đó trong bảy tỉ người, sẽ có một trái tim đang chờ đập cùng nhịp với họ, đừng chỉ tự cho con tim mình có hai ngăn, một ngăn cho bản thân và một ngăn cho quá khứ, còn có một ngăn tương lai đang chờ họ mở, điều họ cần làm chỉ là tìm đúng chìa khóa mở nó mà thôi.
Vẫn là ba năm sau...
Trâm sau khi điều trị tâm lý cô đã hoàn thành tấm bằng Thạc sỹ bên Anh, đợt này cô về có mang theo một người giới thiệu cho gia đình, anh là người Anh và điều cô tìm thấy ở anh là một người đàn ông sẽ gắn bó với cô trong suốt quãng đời còn lại…
Còn Phong, anh đã học xong và lấy tấm bằng đỏ Kinh tế, anh vào Nam lập nghiệp và giờ đã trở thành Giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, hè này anh sẽ đón cả gia đình vào đây sinh sống, trái tim anh đóng cửa đã lâu và lòng anh cũng đã sẵn sàng đón nhận một tình cảm mới, nhưng anh tin chỉ cần trái tim còn đập chắc chắn vẫn sẽ cần được yêu thương.
Cô sinh viên ngày nào còn mới bỡ ngỡ nhập trường Minh Ngọc giờ đã là sinh viên năm ba chuẩn bị ra trường, giờ đây đối với Ngọc việc cô ao ước chính là được trở thành một cô MC giỏi giang và thành công, một tương lai mới đang mở ra cho cô gái bé nhỏ Minh Ngọc, cô đã không còn chơi guitar nữa, không phải vì cô sợ quá khứ mà cô muốn bắt đầu những thứ cô chưa từng khám phá trước đây. Cô đã tìm được nhiều hạnh phúc mới từ cuộc đời và việc được sinh ra để yêu và được yêu chính là một điều hạnh phúc lớn lao bây giờ mà cô cảm nhận được nhất…