Tháng 8 thu về, có khoảng trời xanh thế.
Từ độ đất trời khẽ chuyển mình trong những cơn mưa chiều nặng hạt. Mưa buồn cho lòng ai quay quắt, hanh hao. Anh lặng ngắm những giọt mưa rơi bên thềm cửa. Còn đó, giọt cà phê tí tách, cuốn sách cũ, góc quán quen. Chỉ có em là không ở lại. Em à! Thu về rồi đấy.
Tháng 8 thu về, mùa nhớ, mùa yêu.
Thu gõ cửa. Nắng hanh hao, gió hanh hao. Như lòng người lúc vơi lúc cạn, thu chùng chình đi qua ngõ. Từ lúc em đi, ngõ nhỏ không mùa đợi bước chân em lại. Thấm thoắt đất trời lại trở mình sang Thu. Em nói với anh rằng mùa thu là mùa của những ước mong. Giờ mình anh miên man mơ về những mùa thu đã qua.
Mơ những lần chạm tay, gió cười thật khẽ.
Mơ những đêm xao xác lá, dai dẳng những nhớ thương.
Mơ những lần hẹn hò, má em hồng, nắm chặt tay anh qua bao góc phố.
Mơ những ngày gió về. Ấm lắm những vòng tay. Xác lá rơi rơi vàng hoe mái tóc.
Thu về. Có những ngày rất mưa. Còn anh thì rất nhớ. Nhớ những đêm hoa sữa rơi đầy. Bàn tay em nhỏ ướp đầy hương hoa. Anh ngơ ngác nhìn ngỡ em là tinh khôi.
Thu về. Lá bay bay. Trời trải lá vàng cho gót ai bước nhẹ. Anh nhớ góc phố mình chia tay độ trước. Em đi giữa mùa yêu. Bỏ mặc anh về giữa nồng nàn, giữa đắm say.
Chiều nay, mình bước chân anh trên con đường dài rụng lá, nghe Hà Nội hát những bản tình ca. Bất giác có bóng ai mơ hồ lướt qua nơi chốn cũ. Có phải thu này mang em về với anh.