1. Cô gặp anh vào một buổi chiều muộn, theo lời giới thiệu của người quen. Có lẽ họ chẳng có ý gì khi giới thiệu cho cô một người bạn trai mà theo họ là tốt tính và hợp với cô, nhưng tất nhiên trong vị thế của người được giới thiệu, cô thấy mình rớt giá tệ hại. Dẫu vậy, vì nể người quen và cũng để mẹ đỡ cằn nhằn, cô nhận lời gặp mặt, thu xếp một buổi hẹn ngắn sau khung giờ tan tầm, tại một nơi gần chỗ cô làm, hệt như một cuộc dạo chơi có phần khiên cưỡng.
Anh xuất hiện tự nhiên, nụ cười nồng hậu và những câu chuyện cười hóm hỉnh. Phần nào đó trong anh khiến cô thấy dễ gần và tin tưởng, chí ít, cô có thể coi anh là bạn sau khi gặp mặt. Cô tuyệt nhiên không nghĩ tới chuyện sẽ yêu thương một chàng trai nào đó từ sau cái nhìn đầu tiên hay lần hẹn hò đầu tiên. Cô đã lý giải với anh điều đó, và rằng cô chỉ coi đây đơn thuần như một buổi gặp gỡ giữa những người bạn sẽ quen và biết đâu đấy sẽ thân, chứ không phải là một cuộc hẹn hò trịnh trọng để đi tới một mối quan hệ tình cảm lâu dài.
Anh đưa cô về sau khi hai người tìm thấy một số điểm chung trong sở thích, cô bắt đầu tin hơn việc anh sẽ trở thành bạn của cô, một người bạn khác giới thú vị và tự nhiên. Ai nói rằng giữa nam và nữ không tồn tại thứ tình cảm ấy? Rồi cô cũng sẽ chứng minh được thôi.
Khi anh đưa cô đến trước cổng nhà, dưới ánh sáng của những ngọn đèn cao áp, cô toan chào anh rồi quay về phía nhà để đi khuất, lúc bấy giờ anh mới cất tiếng.
- Ngày hôm nay, không phải là gặp mặt bình thường đâu, với anh... là hẹn hò thực sự đấy!
Nói rồi anh mỉm cười, đưa tay vẫy chào cô trước khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Cô có ngớ người đôi chút, song cô vẫn cảm thấy chuyện đó là bình thường. Thật ra anh sẽ nhận thấy cô là đứa con gái kỳ quặc, là đứa không thể duyệt để trở thành người yêu mà để trở thành bạn bè thì sẽ tốt hơn. Cô nhún vai đi vào nhà, môi khẽ huýt sáo một điệu vui tươi nào đó. Mẹ cô từ phía bên trong nhà đã khấp khởi mừng vì bà vốn nghĩ anh và cô là một cặp rất xứng đôi.
2. Sau lần gặp đó cô cũng không thường xuyên gặp lại anh. Thi thoảng họ trao đổi với nhau bằng email để kể về cuộc sống của mình. Một phần vì cuộc sống khá vội, guồng quay của công việc khá nhiều. Mẹ cô có đôi lần hỏi dò xong cô chỉ cười xòa.
Đôi lúc cô nghĩ như thế có gì là không tốt? Không ràng buộc lẫn nhau, không phải yêu đương sến súa. Cô hơi rùng mình rồi lại mỉm cười. Có lẽ việc gắn với sự độc thân quá lâu khiến cô tin tưởng rằng mình chẳng còn đủ tinh anh để chạm vào cái gọi là tình yêu nữa. Cô chỉ hơi tò mò về cuộc sống của anh, khi mà đôi lần trò chuyện cùng nhau anh hay hỏi những câu cắc cớ, như thể anh hiểu về toàn bộ cuộc sống của cô và nắm gọn trong lòng bàn tay vậy. Từ chuyện cô thường đi cafe ở đâu, hay rảnh rỗi vào những ngày nào, những tuyến đường mà cô đi qua, cả những điều vu vơ cô hay up status trên facebook nữa. Cô biết chắc chắn rằng anh là một người thông minh, nhưng người thông minh cũng không có nghĩa là có thể biết toàn bộ về cuộc sống của người khác như thế. Chính vì vậy mà cô cứ bị anh dụ dần, anh "nhử" cô gặp mình bằng những cuộc hẹn hò sau giờ tan sở.
Cuộc sống của anh mở ra với cô nhiều hơn qua những câu chuyện mà anh kể. Rồi khi cô ngỡ ngàng, anh mới lần mò từng khúc mắc để lý giải cho cô. Những lần ấy tim cô không đập nhanh, cũng không có cảm giác ngại ngùng, chỉ là tự nhiên khoảng cách giữa cô và anh ngắn hơn đôi chút. Có phải anh đang rất cừ trong việc rút ngắn đi khoảng cách giữa hai người không? Nếu không thì tại sao sau mỗi lần gặp anh về, cô đều cảm thấy yêu đời hơn một chút, mỉm cười nhiều hơn kể cả khi ngày hôm đó bao nhiêu thứ áp lực đè nặng lên vai? Cô thậm chí còn nhìn thấy khuôn mặt anh cười hiền ở trong tưởng tượng. Nhiều lần cô thấy mình ngốc nghếch và đáng thương đến tội, khi chốc chốc lại nhớ đến anh, một nỗi nhớ vu vơ nào đó đã thành hình từ lúc nào mà cô không rõ.
- Sao nhìn thấy anh mà không ra hiệu, anh không có thói quen nhìn con gái ngồi cafe một mình nên không nhận ra em đâu.
- Anh cũng nhận ra rồi đấy thôi!
- Ừ, vì em cứ ngồi như này, xong lại như này...
Anh cúi đầu, chống hai tay lên bàn và tựa cằm vào đó, nghiêng đầu sang trái lại nghiêng đầu sang phải, điệu bộ y hệt như cô đã làm trước khi anh tới. Cô bật cười, ngay cả khi cô cười anh cũng đã nhìn rất lâu, có phần đắm say khiến cô chếnh choáng. Nhưng chỉ là một khắc nào đó rất nhanh trôi qua, cô vẫn gạt đi và tự nhủ rằng cô hoang tưởng mất rồi.
Khi lang thang trên phố, cô kể cho anh nghe về công việc của mình. Đa phần không có gì khó khăn cả, chỉ có nỗi nhớ về anh luôn khiến cô phải đấu tranh và tự gạt bỏ. Thật sự thì cô mong được gặp anh nhiều hơn, kể cả khi vừa mới chia tay anh ở cổng và lời mời anh nói lúc cuối ngày.
- Em có biết quán cafe nào đẹp nhất ở Hà Nội không?
- Em không biết.
- Vậy hôm nào đi cùng anh nhé?
3. Mỗi lần gặp anh đều khiến cô bất ngờ, lần gần nhất cũng không là ngoại lệ. Anh thực hiện lời hứa bằng việc đưa cô loanh quanh dạo phố, hai người tựa thành hồ Tây hun hút gió ngắm mặt trời lặn. Cuối ngày anh đưa cô đến một quán cafe quen của anh, ngồi trên tum rất lặng giữa những bộ bàn ghế gỗ sơn màu trắng.
Từ một vị trí thuận tiện gần ban công hoa nhiều sắc, anh và cô có thể ngắm toàn cảnh mặt hồ lăn tăn và bầu trời nhung thăm thẳm. Khi cô nhận ra hơi ấm đậu trên tay mình là khi bắt gặp khuôn mặt anh bối rối. Bình thường anh luôn là người linh hoạt và làm chủ không khí của những cuộc trò chuyện, nhưng hôm nay chắc hẳn rằng anh khác đôi chút so với ngày thường.
Cô lưỡng lự, chưa biết nên ý nhị rút tay mình ra khỏi tay anh hay nên để yên ở đó. Bởi tay anh rất ấm, giữa không gian thoảng gió và sương đêm, cô cảm giác rằng bàn tay anh ấm áp hơn bao giờ hết. Thay vì chọn buông, cô sẽ thử một lần níu...
- Chỗ này... anh đã tự nhủ sẽ đưa bạn gái lên đây để lồng nhẫn đính hôn vào tay cô ấy...
- Anh đã đưa cô ấy lên đây chưa?
Anh ngập ngừng khiến tim cô loạn nhịp, má cô chợt nóng và tai suýt ù đi. Dẫu vậy, vẻ bề ngoài của cô vẫn hồn nhiên vô tư lự.
Sau khi im lặng khá lâu, như đủ để tiếp thêm can đảm, anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Chưa từng... nhưng vừa mới... Mới hôm nay, vào lúc 19h30', cô ấy vẫn ngồi đây, đối diện với anh...
Anh vẫn là người biết cách làm cho mình trở nên đặc biệt khi đối diện với cô, anh nhớ chính xác từng giờ, từng phút của từng mốc thời gian quan trọng. Vậy là anh với cô thành một đôi như mọi người vẫn hằng mong ngóng. Lúc cô nhận lời không phải là lời khoa trương hay những lời nồng nàn tình cảm, lúc bấy giờ câu cô nói với anh nửa như hỏi, nửa như ra lệnh:
- Nếu là em... thì anh có chắc chắn đủ can đảm để chịu đựng em không?
Sau sự kiện đó anh đi công tác xa, ngày mà anh đi cô không khóc lóc yếu mềm, không vòi quà hay dặn dò anh như những cô gái khác làm, cô chỉ vuốt cà vạt của anh thật thẳng, vừa nhìn vào mắt anh vừa thì thầm.
- Em không hứa là em sẽ đợi, nhưng mang thương yêu của em đi rồi thì cũng đừng đi quá lâu và quá xa. Em mong đấy!
4. Đó cũng là lần cuối cô gặp anh, những lời sau cuối nói với anh. Vì anh được cử đi phụ trách công việc của công ty ở một đất nước xa xôi khác nên cả cô và anh không đặt nhiều hy vọng, cũng không bắt nhau chờ đợi hay hứa hẹn cho tương lai. Anh từng nói anh có thể chờ cô, nhưng nhất định không thể để cho cô chịu khổ. Nếu cô nhất định phải chờ anh thì tuổi xuân của cô sẽ trôi qua lúc nào chẳng hay. Vì vậy mà yêu thương cả hai trao nhau dù nhiều nhưng dằn vặt và đau đáu nỗi niềm. Bản thân họ đều lo nghĩ cho đối phương, cũng lại sợ chính mình bị tổn thương từ mối quan hệ ấy.
Cuối cùng, cái kết bị chìm trong im lặng. Bạn bè xung quanh cô biết ý không đề cập đến anh, mẹ cô cũng không thúc chuyện lấy chồng, vì bà biết trong sâu thẳm cô vẫn còn chờ đợi và nuôi hy vọng. Chỉ vì muốn phô bày niềm kiêu hãnh của mình nên mới giấu che đi tình yêu một cách khờ khạo.
Cuộc sống của anh thiếu vắng cô là những ngày dài mệt mỏi, sáng sáng vẫn đến công ty làm việc, tối về lại dõi theo tình hình của cô như thói quen lúc ban đầu.
Việc cố gắng quên đi một người là rất khó, thậm chí khó tới nỗi người ta sợ bị ám ảnh. Những gì thuộc về quá khứ hay kỉ niệm, chỉ cần chạm khẽ sẽ đau. Anh và cô đều phải trải qua những ngày tháng như thế. Dù nhớ rất nhớ xong không đủ can đảm để tiếp tục nuôi hy vọng.
Cho đến một ngày, khi anh trở lại. Anh không tìm cách hẹn hò cô như trước, không tìm cách để xuất hiện trong cuộc sống của cô, anh chỉ đứng dõi theo và chờ đợi một điều gì đó mơ hồ không thể gọi tên được. Và anh chờ đợi như một thói quen, vào đúng khung giờ tan sở, nơi hẹn hò đầu tiên mà với cô việc gặp anh giống như là thủ tục bắt buộc phải làm. Trong hơi khói tỏa ra từ cốc nâu nóng đặt trên mặt bàn, anh lén trút một hơi thở dài...
5. Cô vẫn vờ kiêu hãnh như thế mỗi lần đi trên phố. Để mọi người nhận ra cô là một cô gái xinh đẹp, độc thân nhưng vô cùng quyến rũ. Cô không biết tại sao lại phải cố gắng tìm cách che mắt bịt tai thiên hạ, chỉ là khi cố gắng lừa dối được mọi người xung quanh rằng cô không còn quan tâm đến anh, rằng cô đã quên hẳn việc anh từng xuất hiện trong cuộc sống của mình như thế nào thì cô mới đủ sức để tự lừa dối bản thân mình tin vào điều đó.
Cho đến khi cô gặp lại anh, nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên khuất sau ô cửa kính. Anh ngồi trầm ngâm ở góc bàn quen thuộc, nơi cô và anh đã chuyện trò rất nhiều trong lần đầu gặp gỡ. Cô bối rối, cô không biết chính xác mình muốn gì khi chân cứ bước và nước mắt cứ rơi.
Có lẽ cô sẽ vờ vô tình lướt ngang qua anh, vờ mỉm cười chào anh như người quen lâu ngày gặp lại... Nhưng khi cô lại gần mới chợt nhớ ra một điều, nếu như anh không còn nhớ cô là ai?
Cô sững người toan bước đi, điều cô sợ nhất ở đối phương không phải là sự phản bội, mà là họ đã xóa sạch ký ức về mình. Điều đó rõ ràng đáng sợ hơn gấp nhiều lần, có đúng không?
- Nếu đã đi một vòng, có thể quay về vạch xuất phát ban đầu được không?
Cô thẫn thờ nhìn xuống, khi anh bỏ cặp xách sang một bên và cúi người buộc lại dây giày cho cô.
- Nếu không cẩn thận em có thể sẽ bị ngã đấy!
Cô vẫn lặng im, anh ngước lên nhìn cô, đôi môi anh cười, mắt cũng cười với những vết nước loang loáng trong thẳm sâu.
- Khá muộn rồi, anh đưa em về nhé!
- Anh không còn gì để nói với em?
- Không. Còn nhiều lắm chứ, nhưng đó là sau khi anh đưa em về nhà và em trả lời câu hỏi đầu tiên của anh...
- Nếu em không chấp nhận thì sao?
- Anh vẫn đưa em về, vẫn kể chuyện cho em nghe, vẫn như ngày xưa anh chưa rời xa em... Anh đưa yêu thương đi một chiều, có sao đâu em.
Anh cười, níu cô lại gần anh hơn một chút, hôn khẽ lên tóc cô nồng nàn và nắm tay kéo cô ra khỏi quán.
Sương đêm giăng phủ lên hai con người đơn độc, kể cả khi đi bên nhau, nép mình vào nhau vẫn trở nên đơn độc. Cô hiểu rẳng khoảng cách giữa cô và anh lúc này là quá lớn, sau những thương tổn trao nhau, sau một hố sâu thời gian trống hoác, tất cả đều sẽ đổi thay và tình yêu cũng vậy. Cô có thể cảm nhận được sự ấm áp nơi anh lúc này nhưng ai dám chắc rằng cô sẽ không bị ám ảnh về một sự chia xa tiếp ngay sau đó?
- Sao sau khi ra đi anh lại trở về? À không, sao anh lại muốn bắt đầu lại?
- Nếu anh nói mọi thứ vẫn nguyên vẹn như vậy kể từ khi anh đi thì em có tin không? Chưa kể có một số thứ còn nhân lên gấp nhiều lần nữa...
- Em không tin đâu, nhưng mà em muốn biết...
- Đừng vội tìm câu trả lời, anh chỉ đang cố gắng mang yêu thương trở về cho em, em đã nói em mong mà. Anh cũng vậy. Thế nên cũng đừng cho là gánh nặng. Anh sẽ chờ, cho tới khi nào em có thể...
Ngọn đèn đường bỗng dưng vụt tắt, anh đưa tay ôm cô vào lòng. Vẫn nhẹ nhàng và nồng nàn như hồi họ còn bên nhau. Có lẽ, anh nói đúng, có những thứ từ trong sâu thẳm vẫn vẹn nguyên là thế, cũng có những thứ vốn đã đổi thay rất nhiều, nhân lên gấp bội. Đó chính là nỗi nhớ, sự mặc cảm và nỗi sợ hãi tình yêu đang tồn tại bên trong hai người...
Hạnh phúc dù ngược dù xuôi, dù xa dù gần, dù đối mặt hay trốn tránh, điều quan trọng nhất không phải là nông hay sâu, vơi hay đầy, mà là thái độ trân trọng lấy. Ai trong chúng ta cũng sẽ gặp được một người định mệnh, một tình yêu được cho là định mệnh khiến ta say đắm. Hãy nắm tay níu lấy, đừng thử thách, đừng vờn bắt, cũng đừng trêu đùa. Những thương tổn mà tình yêu gây ra do cả hai cùng gánh chịu, không ít thì nhiều. Vậy nên, nếu có cơ hội thì tuyệt nhiên đừng bỏ lỡ, khi cánh cửa đã tự tay mình khép lại thì không thể đòi hỏi nó mở ra lần thứ hai. Có thể cô gái sẽ quay trở lại vì còn yêu thương chàng trai, nhưng cũng có thể cô sẽ quay đi và sống chuỗi ngày sau với miền nhớ cho ký ức đẹp đẽ về người con trai ấy. Chẳng ai trách được ai vì những quyết định trên cung đường tình, chỉ là vì duyên mỏng nên đừng trách tình không sâu...Dẫu vậy, tác giả vẫn mong rằng họ sẽ quay trở lại, vì họ đã có một tình yêu đẹp, đủ dài và đủ sâu. Chủ nghĩa hoàn hảo không áp dụng cho bất cứ ai, chỉ tùy thuộc vào suy nghĩ và hành động của mỗi người mà thôi. Còn bạn thì sao? Nếu có thể kiên nhẫn đọc đến dòng cuối cùng, bạn sẽ ủng hộ anh chàng kia chứ?