Hôm nay tôi đọc “Hãy tìm tôi giữa cánh đồng” của Đông Vy. Hôm nay tôi mua một bó lưu ly có thắt dải ruy bằng màu xanh biếc ghi dòng chữ “ Forget me not”. Và hôm nay tôi đã ngồi viết lại những ngày xưa. Lúc này đêm đã đặc quánh lại. Chẳng phải có quá nhiều việc phải làm đến nỗi phải pha một ly cà phê lớn và thức cho đến tận bây giờ. Cũng chẳng phải là vì tôi trằn trọc không ngủ được. Dĩ nhiên là không rồi, tôi vốn là một đứa có thể ngủ trong mọi hoàn cảnh mà. Chỉ là nhiều khi cái tĩnh lặng của đêm đen khiến người ta tiếc nuối chẳng muốn bỏ đi. Tôi hoàn thành công việc của mình và nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bó lưu ly trắng trên bậu cửa sổ, ngỡ như sắp bị hút luôn vào màn đêm. Ngày trước, tôi trồng rất nhiều hoa lưu ly. Hè về, hoa nở rộ. Khi ấy con ngõ dẫn vào nhà sẽ xinh đẹp hơn. Bên cửa sổ sẽ có bình hoa lưu ly bình yên nhìn ra phía mặt trời. Mùa hoa của tôi dịu dàng lắm. Sên bảo với tôi hoa lưu ly là “Forget me not – Xin đừng quên tôi”. Nhưng mà tôi chẳng tin nó nói đâu. Sên vốn là đứa hay bịa chuyện, lại thích bày trò khoe mẽ tiếng Anh. Nó còn gọi tôi là Mun, cùng tên với con mèo nhà ngoại. Tôi giận nó một chặp. Nhưng nó cười xòe bảo “Mun nghĩa là mặt trăng, đồ ngốc ạ”. Rồi nó lấy mảnh sành viết chữ “Moon” ra nền nhà, thêm cái mặt cười nữa tôi mới chịu tin. Cũng hay đấy nhỉ, tôi là mặt trăng cơ đấy. Nếu như vậy thì Sên phải là mặt trời rồi. Vì ngoại bảo hai thế mà. Sên sống ở thành phố. Hè nào nó cũng về quê chơi với ngoại vài tháng, nhuộm nắng cho da đen lẻm, tóc vàng khè vậy mà hè sau gặp nó đã thấy nó trắng bóc, mặt nó lại quái quái nên trông chả khác gì quả trứng gà luộc. Con trai gì mà kì lạ. Sên thực ra hơn tôi hai tuổi. Nhưng từ bé tôi chưa gọi nó là anh bao giờ, dù nó có nài nỉ hay hăm dọa tôi, tôi vẫn bướng bỉnh. - Sên ơi, cho Mun con cá này nhé! - Gọi anh Sên đi rồi tao cho. - Sên có kêu Mun là em bao giờ đâu - Mày có phải là em tao đâu - Thế là gì? - Thì là vợ của tao mà. Hôm qua chả phải đã bảo thế còn gì. Mun là vợ, Sên là chồng còn thằng Mít với Mèo là con đó hây. - Ờ hén. Nhưng hôm ngoại gọi về nên vẫn chưa cưới xong mà. - Thì bây giờ cưới. Mày gọi tao bằng chồng đi rồi tao cho nguyên bình cá luôn.
Tôi đồng ý liền. Thế là sau đó chúng tôi làm đám cưới. Tôi đội tóc giả làm bằng lá chuối xé sợi, đeo vòng hoa kết bằng lưu ly xinh xắn ở cổ. Còn Sên thì vẫn mặc bộ quần áo bóng đá dính đầy mủ chuối thường ngày của nó. Chẳng ra dáng gì cả. Mít và Mèo ngắt cánh hoa lưu ly và hoa cẩm tú, cho vào ống lá đu đủ và phù miệng thổi làm pháo hoa cưới cho chúng tôi. Tôi và Sên nắm tay nhau cười thích thú.
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
Bốn đứa trẻ con. Một vườn hoa lưu ly. Và một gốc cây khế già loang lổ.
Hồi đó, chúng tôi thực sự giống như một gia đình vậy. Mặc dù ở nhà với ngoại tôi với Sên hay nạnh tị nhau, thậm chí là cấu xé nhau nhưng dưới gốc cây khế lúc nào cũng là những tiếng cười nói líu lo:
- Chồng đi làm về rồi à? Chồng có mệt không?
- Con Mèo nấu món gì mà thơm thế?
- Vợ đưa thằng Mít đi trồng thêm răng đi, nó vừa rụng hết răng cửa rồi kìa….
Chúng tôi bắt chước tiếng Hà Nội của Sên, ngọng nghịu, choe chóe, nghe thật buồn cười.
Sên là chồng nên nó cũng cố ra dáng, nó với cả thằng Mít dựng nhà bằng lá cây cọ dưới gốc cây khế đẹp lắm. Sên câu cá cũng giỏi nữa. Trưa nào tôi và Sên cũng lẻn ra ngoài đồng câu cá thia rồng về thả vào bể cá thủy tinh tròn đã bỏ sẵn những viên đá cuội nhiều màu, những dải rêu nhỏ xanh rì và mấy hòn bi ve. Những con cá xinh đẹp thường chỉ sống được dăm bảy ngày rồi chết. Chúng tôi đem chúng chôn ở trong vườn, bẻ que ghép thành hàng rào và cây thập tự, trồng thêm những bụi hoa lưu ly nhỏ xung quanh.
Có một lần đi câu cá, Sên nảy ra ý đi bới trộm khoai về nướng. Không may là chúng tôi bị phát hiện, cả hai đứa cúi sạp người xuống ba chân bốn cẳng chạy, nhưng được một đoạn tôi trẹo chân và rớt lại phía sau. Ngoại biết chuyện và phạt chúng tôi không được chơi đồ hàng không cả đi câu. Sên bảo tại tôi nên nó dành lại cái bình cá. Thấy nó vứt cá chết cho con mèo Mun ăn, tôi giận nó lắm.
Hôm Sên rục rịch gói đồ lên thành phố tôi bỏ vào vườn, trốn trong cái nhà lá rồi ngủ thiếp đi.
- Mun không tiễn Sên à? Sên lên thành phố đây.
Tôi dụi dụi mắt. Trời đã xế chiều. Tôi chỉ định giả vờ giận thêm một lúc nữa để Sên dỗ tôi rồi lại cùng nó xếp đồ như mọi khi. Sên đi, tôi cũng buồn lắm chứ.
- Sên đi bây giờ luôn hả?
- Ừ. Mun có giận Sên nữa không?
Tôi lắc đầu. Sên cười xoe, xoay người ôm bó lưu ly lớn nó giấu sau gốc khế cắm vào cái bình cá của nó rồi trao cho tôi:
- Cá của Mun chết hết rồi. Hè sang chồng về câu cá cho Mun nha. Từ giờ Mun cắm hoa vào đây nhá. Đẹp hông?
Tôi cười, ôm bình hoa lưu ly vào lòng. Những đóa hoa nhỏ rung rinh trong nắng chiều muộn, như những mặt trời nhỏ xinh.
Những mùa hoa sau nữa, tôi vẫn cắm hoa lưu ly vào chiếc bình cá cũ, kê nó bên bậu cửa chỗ đón nắng mặt trời. Nhưng những lần tôi gặp Sên thưa dần thưa dần. Và chúng tôi cứ thế lớn lên. Hai mảnh trời khác nhau.
Tôi đến thành phố này đã ngót nghét hai năm, dần dà thấy Hà Nội của Sên sao mà nhỏ hẹp thế. Vậy mà chúng tôi lại càng xa. Chung một mảnh trời nhưng khác lối đi. Chung lối đi nhưng khác chốn về. Thế nên tôi cũng chẳng lấy làm bất ngờ khi nhận ra những móc nối giữa chúng tôi đang gãy dần đi.
Cũng phải thôi. Chúng tôi là người lớn mà. Những người lớn thực sự chứ không phải là những vai diễn trong trò chơi ngày bé dại. Những người lớn mải miết trên đường đời bon chen. Có lẽ đó là cái giá lớn nhất cho sự trưởng thành.
Hôm nay tôi đọc “Hãy tìm tôi giữa cánh đồng” của Đông Vy. Hôm nay tôi mua một bó lưu ly có thắt dải ruy bằng màu xanh biếc ghi dòng chữ “ Forget me not”. Và hôm nay tôi đã ngồi viết lại những ngày xưa. Những ngày mà chúng tôi biết chẳng phép màu nào để quay trở lại. Dù cho những kí ức về nó vẫn sẽ dài bất tận như cánh đồng xanh mướt trước sân nhà...