1. Sky là tên của một quán café không quá lớn. Nó nằm ngay giữa ngã ba đông người qua lại, nhưng ít xe cộ đi qua vì đường khá nhỏ nên rất yên tĩnh. Đôi khi chỉ nghe thấy tiếng gót giày gõ xuống lòng đường đều đặn, có lúc hối hả, có lúc chậm chạp… Trước kia Nhân không quan tâm đến điều ấy, nhưng từ ngày quen Mẫn, Nhân bắt đầu chú ý hơn tới điều mà người yêu của anh vẫn thường hay làm – lắng nghe bước chân của người qua đường.
Mẫn từng nói khi nghe tiếng chân người trên đường, hay nói đúng hơn là tiếng gót giày, cô có thể biết được tâm trạng của người đó đang như thế nào. Những người vội vàng, tiếng phát ra sẽ nhanh và đều, thoáng lướt trên mặt đường. Còn những người vui vẻ, âm thanh phát ra lúc nhanh, lúc chậm giống như đang ngập ngừng tận hưởng cảm giác yêu đời. Những bước chân chậm chạp, đôi khi ngừng lại như cảm giác thiếu sức sống của người đang buồn… Có những ngày, anh và cô hẹn nhau chỉ để ngồi lắng nghe cô nói về người khác – những người đi đường.
- Anh nói xem, nếu anh và em đi ngoài đường thì có ai ngồi trong quán để đoán tâm trạng của chúng ta không?
- Có lẽ chúng ta là duy nhất rồi. Họ đến đây để thưởng thức café chứ không phải để lo chuyện của người khác. – Nhân dí nhẹ ngón trỏ vào giữa trán Mẫn.
- Thật lòng mà nói thì… em không thích uống café! Nếu em là chủ của quán này, em sẽ biến nó thành quán bánh kem. Anh cứ tưởng tượng xem, Sài Gòn nắng nóng như vậy, nếu đây là quán bánh kem thì người đi đường lúc mệt mỏi hay vui vẻ đều có thể vào đây để giải tỏa bằng những chiếc bánh kem mát lạnh. Bánh kem có thể giúp giảm stress nữa đấy!
- Đó là tại vì em thích ăn bánh kem nên mới nghĩ như vậy, nhưng nếu đây không phải quán café thì em làm gì có cơ hội ngồi nghe tiếng chân người qua lại.
- Cũng đúng… nhưng em vẫn thích là quán bánh kem hơn. – Đưa tách café lên nhấp một ngụm, Mẫn nói tiếp – Café đắng lắm!
- Có café nào mà không đắng đâu! Vậy thì khuyến mãi cho chị thêm chiếc bánh kem tôi tự làm. Nếm thử vài miếng xem sao nhé.
Một cậu thanh niên mặc bộ đồng phục của quán đi đến bàn hai người họ, cắt ngang cuộc tranh luận nhẹ. Cậu đặt lên bàn một chiếc bánh kem nhỏ bằng lòng bàn tay, trên đó phủ đầy socola và một trái cherry đỏ mọng. Vừa nói vừa đẩy chiếc bánh kem về phía Mẫn. Dĩ nhiên đáp lại hành động bất ngờ của người lạ là hai cặp mắt nhìn lên không chớp. Một lúc sau, Mẫn phá được lớp băng ảo nơi tròng mắt, cô liếc về phía Nhân rồi nhìn người đang đứng đối diện mình. Cô nhoẻn miệng, bình thản hỏi:
- Khuyến mãi ư? Hôm nay là ngày gì đặc biệt của quán sao?
- Là một ngày đẹp trời! Đơn giản vậy thôi.
- Vậy thì cảm ơn cậu! Tôi không khách sáo nữa đâu, xin phép thưởng thức món quà khuyến mãi này.
Nói rồi Mẫn lấy thìa xúc một miếng nhỏ. Lớp socola lạnh vừa kịp tan chảy khi đưa vào trong miệng, vị ngòn ngọt xen lẫn vị đắng dịu của socola khiến lòng người mê mẩn. Mẫn nhắm mắt tận hưởng hương vị bánh lan tỏa khắp đầu lưỡi, nơi cánh mũi. Mùi vị hòa với hương phong lan được treo lủng lẳng trên tường quán có chút mê hoặc. Lúc Mẫn mở mắt ra thì người lạ đã đi mất, còn lại ánh mắt sâu thẳm của Nhân đang nhìn cô chăm chú, anh nở một nụ cười nhẹ.
- Anh tưởng em chỉ đặc biệt với mỗi anh, hóa ra em còn thu hút cả cậu nhóc trẻ tuổi đó nữa.
- Làm gì có! Chắc cậu ta sợ mất khách nên phải dùng chiêu khuyến mãi này để níu chân em thôi, em vừa chê café đắng mà.
- Cũng có thể là vậy. Mà café đắng thì em chê, nhưng sao socola cũng đắng, em lại có vẻ thích thú như vậy. – Nhân chỉ vào chiếc bánh kem Mẫn đang ăn rồi đưa tay miết cằm tỏ vẻ thắc mắc đầy khó hiểu.
- Vì bên dưới socola còn có kem và bánh.
- Đơn giản thế thôi sao?
- Đúng! Chỉ đơn giản vậy thôi.
Mẫn cười, xúc thêm một miếng bánh nữa đưa lên mời Nhân, nhưng Nhân lắc đầu. Anh có chút ghen tị với người lạ, dù biết điều đó là vô duyên, nhưng anh cảm giác có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra. Khẽ cau mày, anh cố gắng gạt cái suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, nhấp một ngụm café đã nguội và cảm thấy đúng là café đắng thật.
2. Thiên vừa về nước được hơn một tuần sau khi xong khóa học làm bánh tại Pháp, cậu dự định sẽ mở một tiệm bánh nhỏ thay cho quán café cũ của người bác đã qua đời. Duy trì Sky đến giờ phút này cũng vì lời trăn trối trước lúc mất của bác, bác cậu nói rằng chừng nào cậu cảm thấy có điều gì đó khiến cậu yêu thích hơn Sky thì hãy thay đổi nó, nhưng đừng bán Sky. Ý tưởng kinh doanh mới này sẽ được thực hiện sau khi xong ngày giỗ ba năm của bác.
Trước đó Thiên đã suy nghĩ rất nhiều, thầy của cậu cũng muốn giữ cậu lại để làm tại cửa hàng bánh kem bên Pháp, nhưng cậu thì chỉ muốn về với quê hương, cậu muốn đem lại chút ngọt ngào cho nơi cậu sinh ra và lớn lên. Điều quan trọng là cậu muốn tìm một người giữa biển người mênh mông, người cậu chưa từng biết tên, chưa từng quen thân… mà chỉ tình cờ trò chuyện, một lần duy nhất nhưng đã chiếm một vị trí lớn trong trái tim cậu.
- Vừa về nước được mấy hôm mà đã tương tư người khác, quên luôn cả em gái hả anh hai?
Thiên giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng nói sau lưng, là Kim – em gái duy nhất của cậu. Thiên cất vội lắc tay có mặt cung hoàng đạo vào túi áo.
- Làm gì có! Anh hai nào dám tương tư ai, sợ người ta bị “bà chằn lửa nhà họ Ngụy” xơi tái mất!
- Này nhá, cấm được gọi em là “bà chằn lửa nhà họ Ngụy nữa”, có biết vì biệt danh ấy mà 20 tuổi rồi em vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai không hả ông anh “già khọm họ Ngụy”!
- Đấy nhé! Cô cũng đâu có vừa. Mà tại em khó tính quá thôi, cứ dễ như anh có khi giờ con đàn cháu đống rồi đấy! – Nói xong, Thiên cảm thấy hơi hố khi nhận ra hành động miệng há, tay chỉ chỉ như sắp phản công của Kim, cậu nhanh chóng tiếp lời – Anh là con trai thì khác, sự nghiệp là hàng đầu, chứ muốn yêu thì có ngay vài em chân dài xếp hàng. Anh chỉ lo cho cô út nhà này “ống chề” thôi.
- Xùy! Anh hai nói chuyện liên quan quá nhỉ? Thôi em không thèm đôi co với anh già nữa, anh hai làm bánh cho em ăn đi.
Kim khoát tay, đi vào trong nhà bếp. Thiên và Kim đã xa nhau hai năm liền, tức là ngày cậu quyết định không vào làm ở một công ty kinh doanh tại Việt Nam mà chọn con đường học làm bánh sau khi tốt nghiệp xong đại học. Một nghề không liên quan gì đến việc kinh doanh của gia đình, cậu phải đấu tranh rất quyết liệt, cả với gia đình và bản thân mình. Cuối cùng, Thiên chọn theo đuổi đam mê và hứa sẽ không bỏ mặc công ty của gia đình. Thật ra cậu chỉ nói thế cho ba mẹ yên tâm mà để cậu đi, ban đầu cậu tính sẽ qua bên đó rồi làm việc luôn, lúc đó ba mẹ có không muốn cũng không được. Nhưng giờ cậu lại có mặt ở Việt Nam, người ngạc nhiên không phải là ba mẹ cậu mà chính là cậu, Thiên ngạc nhiên với chính sự thay đổi của mình. Chỉ vì một người con gái…
3. Mùa đông năm 2011. Sài Gòn. Sân bay Tân Sơn Nhất.
- Anh sang bên nhớ giữ gìn sức khỏe, thường xuyên gọi điện về cho em và ba mẹ nha. – Kim lúc đó chỉ mới là cô bé 18 tuổi, nước mắt ngắn dài ôm chặt anh trai. Trong nhà cô là người hiểu cậu và luôn ủng hộ mọi việc làm của anh trai, nhưng lúc này đây, khi anh trai quyết định đi xa, đến nơi thời gian đảo ngược nơi đang sống, cô không cầm lòng được mà khóc òa lên.
- Thôi mà… anh đi rồi sẽ về thăm em chứ có đi luôn đâu. Ở nhà chăm sóc ba mẹ nhé. Anh sẽ thường xuyên liên lạc về. Ba mẹ vẫn còn giận anh lắm cho nên hôm nay mới không đi cùng ra sân bay, có gì em về khuyên ba mẹ giúp anh nha, nói họ hãy yên tâm, anh không làm gì sai đâu.
- Em biết mà, em tin anh, một ngày nào đó ba mẹ sẽ hiểu.
Thiên ôm em gái lần nữa rồi kéo vali đi vào sảnh chờ. Còn hơn một tiếng nữa mới lên máy bay, cậu vào quầy thức ăn nhanh trong sảnh chờ để uống một cốc café. Cho đến lúc cậu sắp rời Việt Nam, xa Sky, cậu mới nhận ra hương vị café của Sky vẫn là tuyệt nhất. Cầm trên tay cốc café giấy, hương đúng là thơm thật, nhưng vị lại chẳng khác gì nước đắng pha thêm sữa.
Phải chăng café giấy là để khẳng định sự phát triển nhanh chóng của loại thức uống đặc biệt, dành cho những người bận rộn, không có thời gian để ngồi đợi từng giọt café nhỏ xuống ly mà muốn thưởng thức ngay. Thế mà mọi bàn xung quanh đều đông người, trên tay ai cũng là một cốc café giấy, có người thì thêm vài chiếc bánh, họ ăn uống như để làm đầy dạ dày chứ không phải để thưởng thức. Đang say sưa với dòng suy nghĩ, cậu giật mình khi một người con gái đặt xuống trước mặt cậu một chiếc bánh kem phủ socola. Cô mặc đồ của nhân viên phục vụ quầy ăn nhanh.
- Cậu có thể vui lòng nếm thử giúp tôi chiếc bánh này được không?
- Sao cơ? Ý chị là gì?
Cô gái cầm tờ tạp chí ẩm thực trên bàn rồi giải thích.
- Tôi để ý cậu từ nãy, đây là tạp chí nói về bánh kem và nó là của cậu. Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ cậu có thể đánh giá được một chiếc bánh có ngon hay không. Tôi đang học làm bánh. Cậu yên tâm là sẽ không bị đau bụng hay ngộ độc gì đâu, tôi là nhân viên ở đây. Nhưng nếu tôi có phán đoán sai thì mong cậu bỏ qua.
Thiên đưa mắt nhìn cô gái rồi lại cúi xuống nhìn chiếc bánh.
- Chị ngồi xuống đi! Chị nói đúng rồi, tôi thích làm bánh và sắp sang Pháp học một khóa làm bánh kem. Tôi tính ở lại bên đó làm luôn.
- Thật hả? – Cô gái kéo ghế ngồi sát Thiên, vẻ háo hức – Tôi cũng muốn mở một cửa hiệu bánh kem. Điều kiện không cho phép nên không thể tìm một nơi học hành tốt như cậu, tôi tự mày mò, học thêm một chút từ ông nội, vì ngày trước ông nội tôi có một hiệu bánh kem nhỏ, nhưng sau khi ông mất thì cửa hiệu phải bán đi. – Hàng mi cụp xuống, cô gái khẽ trút ra tiếng thở dài.
- Chia buồn cùng chị.
- Không sao đâu! – Cô gái mở to đôi mắt tròn long lanh như có nước, lắc đầu rồi nở một nụ cười thật tươi. – Nhưng sao cậu không về nước mà lại muốn ở bên Pháp? Nếu cậu về nước thì tốt quá, biết đâu tôi sẽ có được một người thầy giỏi, còn cậu có một học trò ngoan. – Cô gái lại cười.
Giờ phút nụ cười ấy xuất hiện, Thiên ngơ ngẩn nhìn theo không hề động đậy. “Chị ấy cười đẹp quá!” Thiên nghĩ thầm. Cậu không ý thức được rằng mình đang đưa tay lên để chạm vào khuôn mặt gần bên, cho đến khi những ngón tay cậu chạm vào làn tóc đen dài, cảm xúc bắt đầu nóng dần, cậu như lạc vào một thế giới khác.
- Cậu làm sao vậy? Răng tôi có dính gì sao? – Cô gái nghiêng đầu sang một bên, tránh bàn tay của Thiên. Cậu chợt tỉnh, rút nhanh tay về.
- À không! Không có gì hết. Để tôi thử bánh chị làm. – Thiên cúi mặt, cậu cảm thấy mặt và hai tai đang nóng dần lên. Thiên cho một miếng bánh nhỏ vào miệng.
Tình yêu sét đánh là gì nhỉ? Có phải cảm giác nhìn vô thức, hành động vô ý như lúc này Thiên đã làm không? Mê mẩn một điều gì đó ở đối phương mà không có lý do. Vài phút trước có thể là một người còn tỉnh táo phán xét đủ thứ chuyện cuộc sống, nhưng vài phút sau, đầu óc trở nên trống rỗng, nếu có bị đối phương cầm dao đâm trúng thì cũng chỉ biết cười đầy hạnh phúc. 22 tuổi, lần đầu tiên trước một người con gái Thiên có cảm giác như vậy. Lúc trước cũng có nhiều cô gái xinh đẹp tự nguyện ở bên cậu, nhưng cảm xúc với những cô nàng chân dài đó rất nhạt, không ấn tượng và không khiến Thiên phải nhớ nhung, suy nghĩ.
- Mẫn! Khách thì đông mà cô còn ngồi đó à? Qua phụ chị một tay.
- Dạ! Em qua liền.
Một chị nhân viên khác gọi cô gái. Cả Thiên và cô đều giật mình, cô gái phản ứng ngay bằng việc trả lời, còn Thiên thôi suy nghĩ, cậu ngẩng lên nhìn cô gái.
- Cậu cứ tiếp tục nhé, tôi làm việc đã, chút nữa tôi quay lại.
Thiên không nói được gì, gật đầu rồi nhìn theo người con gái đã bước đi. “Mẫn” cậu mỉm cười nhắc lại tên của cô.
Một lúc sau, tiếng thông báo giờ lên máy bay đã đến vang lên, Thiên vội vàng ngó nghiêng tìm Mẫn, nhưng không thấy cô đâu. Biết không thể tiếp tục đợi, cậu lấy một mảnh giấy nhỏ viết vài dòng rồi rời bàn. Lúc cầm tờ tạp chí lên, cậu thấy vật gì đó rơi ra, rớt xuống mặt bàn. Thiên nhặt lên, đó là một chiếc lắc tay có hình cung hoàng đạo. “Thì ra là một cô nàng ma kết!” Thiên cười, nắm gọn trong tay chiếc lắc rồi đi về phía quầy hàng, gửi tờ giấy nhắn cho một nhân viên ở đó. Lúc định gửi luôn chiếc lắc tay của Mẫn, Thiên ngần ngại, vài giây suy nghĩ, cậu lại nắm chặt chiếc lắc trong tay rồi cho vào túi áo.
Máy bay cất cánh, ngoài trời mưa nhẹ rơi, như muốn rửa trôi nỗi lưu luyến ở một đất nước để lòng người thanh thản đến một nơi xa xôi.
4. Sky. Tháng 8 năm 2013. Một ngày mưa.
Mẫn bước vào Sky, chọn cho mình chỗ ngồi quen thuộc. Cuộc hẹn lúc 16h30 với Nhân chưa đến. Thật ra, dù cô và Nhân là người yêu của nhau, nhưng cô luôn muốn có những khoảng lặng riêng một mình, nhất là trong những ngày mưa. Nhân giống như những cơn mưa bất chợt, anh đến với cô lúc cô không nghĩ đến anh. Và dường như thành thói quen lúc nào cũng có, vắng Nhân, Mẫn thấy thiếu thốn. Nhưng cô lại chưa bao giờ cảm thấy nhớ anh, bởi từ ngày hai người quen biết nhau, Nhân hầu như luôn có mặt bên cạnh cô, đôi khi chỉ ngồi bên nhau đợi thời gian trôi hết ngày.
Nhân vừa nhắn tin anh có cuộc họp đột xuất nên đến trễ khoảng một tiếng, Mẫn không cảm thấy khó chịu, vì anh đã đợi cô nhiều lần rồi, số lần cô phải đợi anh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mẫn đưa tay miết lên kính theo những giọt nước mưa đang bò ì ạch như những con bọ rùa.
Nhiều người không thể tin rằng giữa họ vẫn tồn tại một tình yêu trong sáng, có nghĩa là chỉ dừng ở những nụ hôn chạm nhẹ bờ môi, những cái ôm nhẹ nhàng để qua từng cơn gió lạnh, những cái nắm tay chưa bao giờ xiết quá chặt để không làm đau đối phương. Tình yêu giữa họ tưởng chừng như bong bóng nước, một ai khác chạm nhẹ là cũng sẽ vỡ tan. Thế mà đã gần bốn năm trôi qua rồi, thời gian thêu dệt giúp hai người một bức tranh tình yêu với những gam màu lạnh, có chút đơn độc, lẻ loi, nhưng chưa bao giờ họ nói chia tay hay xảy ra chuyện cãi vã. Đôi lúc Mẫn đã phân vân không biết đây có phải là tình yêu, nhưng rồi vì ở bên Nhân quá bình yên, Mẫn thôi không đòi hỏi xa xôi nữa. Có Nhân là đủ, Mẫn nghĩ thế.
- Chị muốn ăn bánh kem nữa không?
Thiên bước đến, đặt lên bàn một chiếc bánh kem, kèm theo một hộp quà nhỏ màu danh dương. Mẫn ngạc nhiên tròn mắt nhìn không thốt nên lời.
- Là đồ vật đánh rơi ở quá khứ.
Mẫn nâng hộp quà lên, định mở ra xem bên trong có gì thì bị Thiên nắm lấy bàn tay, nắm thật chặt không cho cô có cơ hội rút tay về. Mẫn đang bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt của người đối diện cứ thế nhìn sâu vào mắt cô.
- Chị đừng mở vội, nếu còn thời gian xin chị hãy lắng nghe tôi kể một câu chuyện.
Mẫn cụp hai hàng mi xuống rồi lại mở to đôi mắt nhìn Thiên, có chút gì đó quen thuộc thoáng qua trong tâm trí cô, nhưng không thể rõ ràng đủ để cô nhớ ra giữa cô và Thiên từng có sự gặp gỡ. Có lẽ vì so với Thiên cách đây hai năm, Thiên giờ phút này chững chạc, nam tính hơn nhiều. Mẫn đặt hộp quà xuống, rút tay về lúc Thiên đã nới lỏng bàn tay cậu.
- Cậu ngồi xuống kể đi. Tôi còn chờ bạn, nhưng bạn tôi đến trễ, cậu cứ thoải mái kể chuyện của cậu, tôi đang rảnh nên sẽ lắng nghe.
- Cách đây hai năm, có một cậu sinh viên mới ra trường từ bỏ những con đường thuận lợi trước mắt để theo đuổi đam mê của mình. Ngày cậu ta lên đường thực hiện ước mơ với ý định sẽ không trở về chốn cũ, có một cô gái đã níu giữ cậu, không phải là bắt cậu ở lại mà cô ấy khiến trái tim cậu muốn quay về… - Tới đây Thiên ngừng lại, nhìn Mẫn không chớp mắt để hy vọng cô sẽ nhớ ra cậu. Nhưng Mẫn vẫn chỉ im lặng, tròn mắt nhìn cậu như đang chờ đợi câu chuyện được kể tiếp. Thiên đành tiếp lời – Chị có biết cậu ta đi đâu không?
- Cậu nói cậu ta đi thực hiện ước mơ. Vậy cậu ta đi đâu?
- Chị không nhớ thật sao? – Thiên thở dài – Hai năm trước, bánh kem, sân bay, Pháp… Chị nhớ không?
- Hai năm trước, bánh kem, sân bay, nước Pháp… - Mẫn nhắc lại, cô chợt tròn mắt như đã phát hiện ra điều lý thú – Là cậu! Người đi sang Pháp để học làm bánh! Tôi tưởng cậu không về Việt Nam nữa.
- Nếu tôi không về thì sao gặp được chị. – Thiên nháy mắt với Mẫn – Giờ chị làm gì rồi? Đã thực hiện được ước mơ làm chủ hiệu bánh kem chưa?
- Vẫn chưa. – Mẫn thở dài, chống cằm nhìn ra ngoài đường, mắt mơ màng như nhớ về điều gì đó xa xôi. Cô nhận ra đã lâu lắm rồi cô không còn làm bánh kem nữa, một phần vì cuộc sống không cho cô những khoảng trống để theo đuổi đam mê, một phần vì gia đình cô không muốn cô chọn con đường ấy. Cô đã đấu tranh, nhưng tình yêu thương cô dành cho gia đình lớn hơn tất cả. Mẫn quay lại nhìn người đối diện, khẽ hỏi – Còn cậu thì sao?
- Chị thấy đấy, tôi đã trở về và dự định sẽ biến Sky trở thành một hiệu bánh kem. Chị thấy sao? Giờ còn muốn làm học trò của tôi nữa không?
- Tôi từng nói thế sao? Nhưng giờ tôi không còn theo đuổi nghề làm bánh kem nữa rồi. – Mẫn cụp mi, buồn rầu đáp.
- Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra khiến chị từ bỏ việc theo đuổi ước mơ, nhưng nếu chị hiểu câu chuyện lúc đầu tôi kể cho chị nghe, tôi mong… mong chị…
- Thôi được rồi! Cậu đừng nói nữa. – Một đoạn kí ức ngắn quay lại trong đầu Mẫn, ở độ tuổi như cô không thể giả vờ ngây ngô không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Những lời Thiên nói vừa hàm ý, vừa sáng tỏ để cô phải kìm nó lại trước khi mọi thứ bung ra không đúng thời điểm. Đã quá trễ và không còn phù hợp, vì giờ bên cạnh cô có Nhân.
Mẫn cố tình làm lơ ánh mắt của người đối diện đang xoáy sâu vào cô, nhìn đồng hồ rồi đứng lên, Mẫn xin lỗi Thiên vì có việc gấp phải đi. Tiếng gót giày của cô gõ xuống nền quán, nhưng sao cô lại cảm thấy mình đang thấu hiểu tâm trạng của người con trai kia, dù cậu vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Mẫn có chút xót xa trong lòng, nhưng biết làm sao được, vì cô và cậu ở hai thế giới khác nhau.
Trong tình yêu, đôi khi hai người đứng rất gần nhau, đi sát bên nhau, nhưng cũng chỉ giống như hai đường thẳng song song không có điểm chung, cứ đi mãi, đuổi theo mãi rồi ngã gục trong mệt mỏi. Từ bỏ không được mà níu kéo cũng không thể.
- Đợi đã! Chị cầm cái này về đi. Nó đã là của chị ở quá khứ, và giờ nó cũng thuộc về chị! Tôi sẽ chờ chị.
“Nó là của chị ở quá khứ, và giờ nó cũng thuộc về chị! Tôi sẽ chờ chị.”, câu nói của Thiên vang lên trong đầu Mẫn nhiều lần. Ai thuộc về ai? Ai là của ai? Mẫn gật đầu nhận lấy hộp quà như người mất hồn, cô bước đi ngập ngừng như đang bị ai đó níu chân, nhưng rồi lấy hết can đảm, Mẫn đẩy cửa bước ra ngoài.
Qua lớp cửa kính dày, hai con người, hai cảm xúc chạm nhau. Nhưng ai sẽ dũng cảm để vẽ thêm nét cho hai đường thẳng song song chạm nhau đây? Gió khẽ luồn qua làn tóc đen dài của Mẫn, lạnh buốt, tê tái tận đáy lòng.