Đông Minh bật cười. Nghĩ đến điều đó, Thiên bất giác mỉm cười nhưng sao thấy lòng trống rỗng lạ. Có cái gì đó khiến Thiên không được vui. Sáng nào cũng đi xe buýt cùng nhau, chiều nào cũng lăng xăng chạy học nhóm cùng, tối nào cũng nhắn tin hỏi xem đứa này đã đủ chưa, đứa kia đã làm bài tập chưa. Đông Minh đã trở về nhưng sao Thiên vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình nào đó khiến cả hai trở nên xa lạ quá. Có phải vì Thiên đã quá ích kỉ khi luôn muốn giữ Đông Minh bên mình, hay là đã đến lúc Thiên cần thật sự chấp nhận buông tay?
***
Một sáng. Thiên bước vào lớp với tâm trạng uể oải vì chỉ ngủ được 2-3 tiếng vào tối hôm trước với đống bài tập ngất ngưởng. Thiên thở dài, nằm sập suống bàn. Tiếng chuông tin nhắn reo vang trong chiếc balo màu cam vàng bất giác làm Thiên giật mình : "Tối nay hẹn cậu tại rạp X nhé ! Tớ vừa mới được tặng cặp vé xem phim này hay lắm!".
Thiên thở dài, lững thững nhắn chữ “Ừ” ngắn ngủi rồi thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài qua khung cửa số. Lại là tin nhắn của Lữ Ân. Tại sao lúc nào cũng là cậu ấy mà không phải bất cứ ai khác. Thiên gục đầu xuống, để mặc mình trôi vào những giấc mơ của buổi sớm.
- Này ! Không biết là Đông Minh có bạn gái chưa nhỉ ?
- Mày hỏi thừa. Nghe tin gì chưa ? Nghe đồn bạn gái của Đông Minh học lớp chuyên Toán đấy !
- Xạo ! Đông Minh mới về trường cách đây có một tháng thôi mà ! Làm gì có bạn gái nhanh đến thế ?
- Mày không tin thì thôi ! “Siêu thị thông tin” đầy uy tín như tao đây mà còn nghi ngờ nữa thì thôi, khỏi bạn khỏi bè gì nhá…
- Hehe, tao đùa tí thôi mà, làm gì mà ghê thế…
Tiếng ồn ào của đám con gái nhao nhao lên từ phía sau làm Thiên khó chịu kinh khủng. Đông Minh có bạn gái thì đã sao nào? Đông Minh có là gì của Thiên đâu? Ừ, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Thiên. Mà cái tính hoạt bát, lanh lợi của chòm sao Nhân Mã ấy chắc không thể thích nổi cái đứa con gái trầm tĩnh như nó.
Tan học. Thiên mò mẫm bước xuống hành lang với cái đầu đau như búa bổ. Thiên tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ thức khuya một cách vô tội vạ như thế một lần nữa. Nó lê bước từng bậc cầu thang, trong làn sương mờ ảo nơi đôi mắt, nó thấy Đông Minh, à không, Đông Minh và một cô gái xinh xắn khác đang trò chuyện với nhau khá vui vẻ, chốc chốc cô bạn ấy còn chỉn chu lại chiếc áo sơ mi cho Đông Minh nữa.
Thiên bật cười, có lẽ từ nay Thiên sẽ không coi thường hội “siêu thị thông tin” nữa. Thiên hụt hẫng, nó thấy bản thân mình thật ngốc nghếch, chẳng lẽ suốt hơn hai năm nay, những gì Thiên đợi chờ chỉ là thế này thôi sao? Đúng thật là ông trời quá đỗi bất công với Thiên mà! Thiên dồn hết sức lực chạy thẳng một mạch xuống dưới hành lang mà chẳng biết lí do vì sao mình lại làm như thế… bất chấp những dòng nước mắt mặn chát và tiếng gọi tên thân thuộc của ai đó từ phía sau…
***
Tối Thiên trang điểm nhẹ, thay bộ váy sọc caro màu nâu xinh xắn rồi lững thững bước ra khỏi phòng. Dù cho Thiên không muốn gặp Lữ Ân, nhưng một khi Thiên đã hứa bất kì điều gì với bất cứ người nào, chắc chắn Thiên sẽ không bao giờ vô tư “nuốt lời”. Thiên ghét hai chữ “thất hứa” và ghét tất cả những ai như thế.
Đồng hồ đã điểm bảy giờ tối. Thiên vừa định xách xe ra khỏi nhà thì đã thấy dáng Đông Minh đợi trước cổng từ lúc nào. Đông Minh cứ nhìn Thiên như thế, rất lâu… cho đến khi Thiên giật mình vì tiếng chuông điện thoại kêu lên inh ỏi. Thế nhưng, tất cả những thứ ấy không hề làm Thiên bận tâm, dù chỉ một chút…
Đông Minh tiến lại gần Thiên, giữ chặt lấy tay lái chiếc max nhỏ nhắn, khuôn mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Thiên nhìn mà thấy xót xa, nhưng chẳng biết bản thân phải làm thế nào nữa?
- Sao cậu lại tránh mặt tớ? Đông Minh lạnh lùng hỏi.
- … Cậu tránh ra đi! Tối nay tớ có hẹn với Lữ Ân.
- Cậu trả lời đi? Tớ đã làm gì sai hả? Suốt cả chiều nay, tớ gọi cậu đến hơn mười cuộc nhưng cậu chẳng hề nghe máy. Tớ lang thang tìm cậu suốt từ trường về nhà, tớ đến lớp học thêm tìm cậu thì chẳng hề thấy bóng dáng cậu… Có phải cậu giận tớ vì chuyện hồi chiều không? Cô bạn đó chỉ là bạn cùng lớp với tớ thôi, tớ và cô bạn đó không hề có chuyện gì cả…
- Tớ bắt cậu phải giải thích à?
Đông Minh sững người trước câu đáp lại lạnh lùng của Thiên. Đông Minh thở dài, bất giác bật cười:
- Ừ! Tớ chẳng biết vì sao tớ phải làm thế với cậu nữa! Đúng rồi mà, tớ và cậu có là gì của nhau đâu! Tớ chẳng là cái gì sất, cho dù tớ có cố gắng thế nào thì cũng như thế cả thôi! Trong mắt cậu, rõ ràng tớ là chỉ là một kẻ thừa thãi… Thôi, cậu đi đi, tớ không làm mất thời gian quý giá của cậu và Lữ Ân nữa…
Đông Minh dần buông tay lái ra. Thiên cúi đầu xuống, nó không thể để nước rơi một cách vô lí như thế này. Đông Minh và nó đang làm cái quái gì vậy? Nó chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Thiên không nhìn Đông Minh, nó vừa khởi động chiếc xe máy thì bỗng nghe thấy một tiếng động khác thường từ phía sau. Thiên quay lại, Đông Minh đã gục đầu trước sân nhà nó từ lúc nào…
Bỏ mặc đi hết những giận hờn không đâu, bỏ mặc đi hết những nỗi buồn vô lí, nó dựng xe xuống, chạy thẳng một mạch lên trước thềm nhà. “Trán nóng quá! Chắc cậu ấy bị sốt rồi”. Nó tự nhủ thầm:
- Để tớ đưa cậu đến bệnh viện nhé!
- Thôi… không cần đâu… Đông Minh thều thào. Có lẽ vì trưa nay tớ “đội mưa” để đạp xe lang thang tìm cậu mãi…
- Sao cậu cứ phải quan tâm đến tớ nhiều như thế? Tớ đáng ghét lắm, tớ không xứng đáng với cậu như thế đâu…
- Bởi vì, trong đầu tớ, người tớ nghĩ đến đầu tiên bao giờ cũng là cậu…
Thiên sững người. Nó bất giác thấy được nụ cười hạnh phúc của Đông Minh ngay cả khi mắt cậu ấy đang nhắm nghiền, nó cảm nhận được cái cảm xúc kì lạ đã đeo đuổi nó từ suốt hơn hai năm nay lại xuất hiện. Nó bật cười, hòa lẫn với dòng nước mắt cứ tuôn trào tưởng chừng như không bao giờ có thể dứt được.
Dù cho có là thực hay là mơ, Thiên vẫn không bao giờ quên được cái cảm giác này – cái cảm giác vô hình mà "chàng trai của mặt trời” đã nhẹ nhàng trao tặng cho nó…