Có bao giờ bước trên đường một mình, nhìn những cặp đôi tay trong tay, anh nhớ và cần nắm lấy một bàn tay hay không?
Có bao giờ anh tự đan hai tay vào nhau, tự tưởng tượng bàn tay trái là tay anh, tay phải là tay của một cô gái hay không?
Có bao giờ bỗng nhiên một cô gái chạy ào về phía anh, nắm tay anh thật chặt, vô tư… còn anh lại cuộn lên những cảm xúc không tên?
Khoảng cách được đo bằng nỗi nhớ, nỗi nhớ đo bằng thời gian, vậy anh có đang nhớ cái nắm tay với em không? Bởi khoảng cách của chúng ta là hai đầu đất nước. Gặp nhau một lần, nắm tay một lần, làm sao để nhớ nổi vị ấm nóng của cái nắm tay?
Lần đầu tiên em nắm tay một người con trai, vị ấm áp của nó em cảm nhận rõ ràng lắm, thổn thức không nói nên lời, không sao chợp mắt và chỉ nghĩ đến anh. Em khờ dại coi cái nắm tay là điều thiêng liêng, là một dấu ấn của thời gian ngưng đọng, của tình cảm ngừng trôi.
Nhưng, anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái?
Câu hỏi tồn tại, vậy mà câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ. Em cũng không hiểu vì sao em lại muốn biết đáp án đến vậy, dù cái nắm tay với anh chẳng có nghĩa lý gì, dù có cũng không quan trọng. Nhưng với em, nó không phải chuyện đơn giản, bình thường.
Không biết từ bao giờ, em đã ý thức rằng bàn tay của em chỉ dành cho người yêu em. Khi chưa có người yêu, em sẽ chỉ dùng đôi bàn tay cho những nghĩa cử cao đẹp, chứ không dành cho một người con trai nào khác.
Nhưng bất ngờ, tay em nằm gọn trong tay anh một cách tự nhiên, nhẹ nhàng, tĩnh lặng đến mức em không nhớ ra nguyên tắc của mình và quên mất rằng… anh-không-phải-người-yêu-của-em.
Em ngốc nghếch, em dại khờ hy vọng vào một tình cảm mong manh như bong bóng mưa. Nhưng biết đâu đấy, vì anh đã nói anh nhớ cái nắm tay với em. Với em chứ không phải ai khác.
Chờ đợi anh là điều dại dột của em. Để em chờ là lỗi lầm của anh.
Nhưng đợi chờ là hạnh phúc, phải không anh?
Nếu điều đó là đúng, em sẽ chờ anh và anh cũng chờ em, chờ một ngày chúng ta có cái nắm tay thật trọn vẹn, được không anh?Câu hỏi tồn tại, vậy mà câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ. Em cũng không hiểu vì sao em lại muốn biết đáp án đến vậy, dù cái nắm tay với anh chẳng có nghĩa lý gì, dù có cũng không quan trọng. Nhưng với em, nó không phải chuyện đơn giản, bình thường.
Không biết từ bao giờ, em đã ý thức rằng bàn tay của em chỉ dành cho người yêu em. Khi chưa có người yêu, em sẽ chỉ dùng đôi bàn tay cho những nghĩa cử cao đẹp, chứ không dành cho một người con trai nào khác.
Nhưng bất ngờ, tay em nằm gọn trong tay anh một cách tự nhiên, nhẹ nhàng, tĩnh lặng đến mức em không nhớ ra nguyên tắc của mình và quên mất rằng… anh-không-phải-người-yêu-của-em.
Em ngốc nghếch, em dại khờ hy vọng vào một tình cảm mong manh như bong bóng mưa. Nhưng biết đâu đấy, vì anh đã nói anh nhớ cái nắm tay với em. Với em chứ không phải ai khác.
Chờ đợi anh là điều dại dột của em. Để em chờ là lỗi lầm của anh.
Nhưng đợi chờ là hạnh phúc, phải không anh?
Nếu điều đó là đúng, em sẽ chờ anh và anh cũng chờ em, chờ một ngày chúng ta có cái nắm tay thật trọn vẹn, được không anh?