Nó đập cho tôi thêm mấy cái nữa rồi tống balo của nó sang cho tôi, nó dong đi trước, đuôi tóc cứ đung đưa đung đưa…
Vậy là tôi biết tôi thích nó. Cái sự thích ngấm ngầm đến khó chịu. Tôi cũng không điên loạn tới mức cho nó biết sự tình. Chỉ biết rằng đôi lúc, khi hai đứa cùng về, nó có để tay ngang hông tôi, đi vào đoạn sóc nhẹ, nó bấm tay vào đó khiến tôi giật thót. Hoặc có lúc ngồi học bài, tóc mái nó xòa xuống, đôi tay nhỏ đưa lên vén tóc, cái điệu vén tóc không có lấy một chút xíu nữ tính nào của nó… cũng làm tôi mê mẩn.
Nhưng tôi thích chỉ là thích và để đó mà thôi. Bề ngoài, tôi vẫn là bạn nó, vẫn gọi mày tao và hai đứa kè kè bên nhau như hình với bóng. Nó vô tâm vô tư, chưa một lần nó để ý, rằng tôi thích nó. Và nó, là mối tình đầu của tôi.
3. Ở trường mới, tôi với nó quen được thêm mấy đứa bạn thân. Mấy đứa đều tốt, tính tình hợp nhau. Chúng tôi vẫn tụ họp về nhà nó để chơi bài, xem bóng đá hoặc ca nhạc, nói chung là chơi tất thảy những trò cho cả con trai và con gái, chẳng có một sự phân biệt rạch ròi nào về giới tính cả. Chúng tôi vô tư tới mức trong khi đùa vui quá trớn, đứa này ôm vai bá cổ hoặc hôn lên đầu lên mặt đứa khác là chuyện bình thường.
Ngược lại, vẫn hồn nhiên véo má tôi, nhéo tai và xoa mái tóc tôi rối bung xù. Nó vẫn cười, điệu cười hồn nhiên lí lắc.
Trong nhóm chơi cùng có một cậu bạn điển trai, cậu chàng là người thành phố, luôn tỏ ra lịch thiệp và đối xử đặc biệt ân cần với nó. Tôi không nhận thấy điều gì bất thường khi chúng tôi đi cùng nhau. Nhưng hễ tôi có việc không đi cùng nó được, cậu bạn lại luôn là người xung phong. Có lần, tôi vô tình vào phòng nó, tất nhiên là không gõ cửa, giữa tôi và nó, cái gõ cửa trở nên thừa thãi quá mức.
- Rồi sẽ qua thôi. Đừng lo nghĩ gì cả nhé!
Nó ngồi, cậu bạn đứng ngay bên cạnh. Đôi tay cậu ấy chạm vào vai nó, vỗ nhẹ, nó cúi đầu khóc rấm rứt. Tôi thấy tim mình hẫng. Nắm tay tôi tự nhiên nắm chặt như thể các mạch máu sắp bung ra tới nơi. Lúc nó ngước nhìn tôi, cậu ấy cũng nhìn ra, hai đứa cùng ngơ ngác. Tôi quay lưng đi. Lần đầu tiên, tôi biết ghen. Tôi sợ mất nó. Sợ mất nó như sợ mất một cái gì quá đỗi quý giá. Mà… nó quý giá thật. Chí ít là với tôi.
4. Nhóm bạn chúng tôi vẫn đi chơi với nhau, vẫn có những buổi picnic vui nổ trời, có những lần tụ họp tại nhà nó chơi đủ các trò không phân biệt con trai con gái. Nỗi ám ảnh về cậu bạn kia và nó dần vơi bớt, cậu ấy vẫn thân thiết với nó một cách kỳ lạ, xong nó thì không có vẻ gì là thích hay tương tư một anh chàng nào cả. Tôi vẫn để ý, rằng nó không hề tỏ ra nữ tính, mặc dù bề ngoài của nó đúng chuẩn là một đứa con gái, nhưng tôi thề, trong mắt bọn con trai, nó là con trai thứ thiệt.
Có một lần, chúng tôi chơi trò nói thật, trên một bãi biển, vào buổi đêm đẹp trời của một kỳ nghỉ lễ. Tôi có hỏi một câu, cả bọn im lặng, trừ nó.
- Trong chúng mày, đứa nào có… người yêu chưa?
Bọn bạn tròn xoe mắt, quay nhìn nhau, nhìn cả tôi và nó. Tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời, nó vớ lấy vỏ chai coca bên cạnh đã hết sạch nước, đập đầu tôi cái “bốp”
- Thằng điên, mày hết trò rồi à? Hỏi vớ vẩn, bọn quỷ này làm gì có ai mà thích!
Nói rồi nó lại cười, điệu cười vừa vô duyên vừa xấu tệ hại. Vậy mà tim tôi nhảy thon thót lúc nó nhìn trực diện về phía tôi. Ừ, dù có vô duyên và xấu ỉn, tôi vẫn thích nó đấy thôi…
Lửa trại tàn, bọn bạn đi về lều ngủ sạch trơn, còn tôi và cậu bạn đi lăng quăng hóng gió. Đêm càng về khuya
càng lạnh, hai đứa lại thổi bùng lên ngọn lửa trại, cùng nói về những dự định sau khi tốt nghiệp cấp ba.
- Cậu định thi trường nào?
- Học viện cảnh sát. Còn cậu?
- Tớ cũng vậy. Sao cậu chọn trường đó?
- Vì một người…
- Tớ… cũng vì một người.
Cậu bạn nhìn ra xa xa, tôi nhón lấy một vài viên đá ném ra phía mặt biển lấp lánh ánh trăng vàng. Tôi nhớ, nó đã từng nói, nó thích những người đàn ông mặc quân phục, và nó sẽ chọn một trong số những người đàn ông mặc quân phục làm chồng. Từ khi biết thích nó, tôi cũng biết luôn ước mơ nghề nghiệp của mình. Tôi, nhất định sẽ là người đàn ông mặc quân phục.
4. Thời gian nhanh hơn cơn gió gọi mùa về. Chúng tôi đã học cùng nhau đủ ba năm, năm nay là năm cuối của thời trung học phổ thông. Những ngày ôn thi dồn dập, nó vẫn là một đứa ham chơi hơn ham học, vẫn rủ rê bạn bè về nhà tụ tập và tôi vẫn là đứa chuyên làm bài hộ nó. Có đợt tôi bị ốm, phải băng bó tay bên phải, nó chạy vào viện nhìn tôi mếu máo, khuôn mặt nó khóc ròng, vừa tội vừa đáng yêu.
- Mày ngốc thế, sao mày ngốc thế! Mày vào viện thế này tao chơi với ai đây hả? Nhanh khỏi đi, tao còn một đống bài tập chưa làm…
Nó còn chưa dứt tôi đã phì cười. Tất nhiên, sau đó lãnh đủ mấy cái đập bôm bốp vào đầu từ tay nó. Dù vậy, tôi vẫn thấy vui, vì nó nhìn tôi một lúc, cũng lại cười.
Ngày chia tay cuối năm, tôi uống nhiều bia hơn bình thường, nói cười với bọn con trai nhiều hơn bình thường nhưng vẫn đủ tỉnh táo để dõi theo nó. Nó là đứa con gái kỳ quặc, kỳ quặc đến mức không hiểu sao tôi lại thích được nó. Nó uống bia như uống nước lã, má nó đỏ hồng, miệng cười toe toét. Tôi dìu nó về nhà, ngay trước cổng, ánh đèn đường vàng vọt. Tôi nhấn chuông gọi bố mẹ nó ra đỡ lấy cô con gái, trong khoảnh khắc ấy, tóc mái của nó rũ xuống khuôn mặt trắng hồng, môi nó mấp máy những câu chúc tụng nhau. Nó chúc hết người này đến người khác, chỉ trừ tên tôi. Tôi chợt cười.
- Còn mày, đồ ngốc, mày có đi đâu, về đâu, cũng nhất định không thoát khỏi tao đâu. Đồ ngốc ạ!
Nó lại lầm bầm chửi tôi, nó chửi tôi như thể đó là một thói quen khó bỏ. Tôi cũng trở nên quen thuộc từ lâu lắm rồi. Lúc nó thôi lẩm bẩm, tôi thơm nhẹ lên gò má ửng hồng của nó. Nó ngật ngưỡng, vẫn đủ tỉnh táo để đập vào đầu tôi cái bốp.
- Cái thằng!!! Mày có tin là tao giết chết mày không?
Nụ hôn đầu của tuổi mười tám, nụ hôn vụng trộm và nhiều cảm xúc. Tôi bị đánh tơi tả, bầm dập, nó còn hung dữ gấp nhiều ngày thường. Tuy vậy, tôi vẫn thấy vui và hạnh phúc. Trong lúc tôi mỉm cười với những suy nghĩ vu vơ, nó còn kịp đạp cho tôi một cái vào hai đầu gối trước khi vào nhà cùng bố mẹ.
- Thằng điên! Mày thi không tốt là chết vào tao, biết chưa?
Tiếng nó lanh lảnh, tôi thấy sống mũi hơi cay. Nó chọn một trường vừa với học lực của nó, một trường gần nơi mà chúng tôi đang ở. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng mình sẽ gặp lại nó vào một ngày không xa, chắc chắn là vậy. Vì dù sao, câu tôi thích nó vẫn chưa được thổ lộ. Tôi vẫn thích nó đó thôi!
5. Họp lớp năm đầu tiên kể từ sau khi thi đại học. Lớp chúng tôi mỗi người một vẻ, ai cũng ra dáng và trưởng thành hơn nhiều kể từ ngày chia tay. Một số người tuyên bố kết hôn sớm, một số khác theo học trường đại học danh tiếng, một số khác đi làm. Nó là một trong số đó. Nó đi làm cho một công ty tư nhân với mảnh bằng trung cấp. Ngày gặp lại, nó uống nhiều như ngày đầu tiên, nó vẫn cười hồn nhiên lí lắc. Gặp lại tôi, nó đập vai cái bốp. Nhưng lần này, nó không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào vai tôi…
Trên đường đưa nó về, nó ngồi sau xe hát vu vơ. Tôi thấy thời trung học trở về, với tất thảy nỗi niềm trao cho nó, đứa con gái vô tư đến vô tâm. Nhưng rồi tôi mỉm cười, nếu biết rằng nó là mối tình đầu của tôi, chắc nó hoảng đến phát khóc. Dù sao, tôi cũng chưa thổ lộ. Và nó, vẫn là mối tình đầu của tôi.
Đưa nó về trước cổng, nó vẫn ngật ngưỡng như cái ngày chia tay định mệnh, mái tóc xòa trên trán, miệng lẩm bẩm chẳng rõ chửi rủa ai. Tôi vén tóc, nhìn vào đôi mắt tròn và rèm mi cong vút. Tôi nhìn nó mỉm cười.
- Ê mày!
- Gì mày?
- Tao… nhớ mày!
- Tao cũng thế.
- Sao mày đi biệt thế? Sao mày không về? Sao mày bỏ rơi tao?
- Đồ ngốc. Tao đâu có bỏ rơi mày, tao vẫn ở đây, ở đây này.
Tôi ôm nó vào lòng, toan kề môi lên môi nó. Chợt nó cắn vào môi tôi, đạp một phát vào hai đầu gối, lùi ra xa một quãng, nó thét lên.
- Cái thằng! Mày là đồ tồi, xấu xa! Tao ghét mày, tao cũng nhớ mày nữa. Mày tệ lắm!
Nó ngồi gục xuống khóc, ôm mặt nức nở. Kể từ sau khi thi đại học, tôi đỗ, nó trượt, không lần nào tôi liên lạc được với nó. Tôi về nhà, nó tránh mặt. Tôi sang hỏi thăm bố mẹ nó, nó chạy trốn đến những miền xa tít tắp. Chưa một lần tôi gặp được nó. Vậy mà… nó cho là tôi bỏ rơi nó…
Tôi cúi người, hôn lên tóc nó, tóc thơm mùi oải hương dìu dịu.
- Tao xin lỗi. Tao sai rồi. Kể từ mai… hẹn hò với tao đi!
Nó ngưng khóc, đôi mắt xoe tròn nhìn lên, khuôn miệng xinh vẫn còn đang nấc. Nó đưa chân ra toan đá tôi, vươn tay định đập vào đầu tôi như thường lệ. Tôi nắm lấy tay nó, khẽ khàng hết sức, tôi nâng nó dậy, ôm trọn
nó vào lòng, thì thầm vào tai nó.
- Mày… hẹn hò với tao nhé! Đừng làm bạn của tao nữa… làm bạn gái tao đi, được không?
Nó tự tay nhấn chuông, như một năm về trước, bố mẹ nó tất tả chạy ra. Nó đẩy người tôi ra, chạy nhanh vào trong nhà và nói với ra một câu ngộ nghĩnh.
- Thằng điên! Tỏ tình gì mà mày tao như thế? Mày đúng là điên rồi.
Tôi chợt mỉm cười. Tôi vẫn chưa kịp nói cho nó biết, rằng nó là tình đầu của tôi. Ngày mai, sau khi tỉnh khỏi cơn say, có thể nó sẽ không nhớ gì cả. Hoặc là nó sẽ nhớ tất cả. Dù sao, tôi cũng cần chuẩn bị ra mắt mối tình khờ của mình trong suốt những năm tháng học trò. Chắc chắn tôi phải nói cho nó biết, thật tình, nó vẫn là mối tình đầu của tôi, từ ngày đó, cho đến tận bây giờ.
Và, kể từ sau câu tỏ tình nửa say nửa tỉnh, tôi với nó, không đèn nến, không hoa hay quà, không có không gian lãng mạn, chỉ có tôi và nó, khác xa so với dự định của tôi. Cũng giống như một lẽ giản dị, hai đứa chúng tôi sẽ hẹn hò với người quen…