Khi bạn 19 - 20, cụm từ “tuổi thanh xuân” có vẻ như vẫn còn khá xa lạ và dường như cũng chả có tí liên quan gì đến mình. Thanh xuân ư, vẫn còn thờ ơ chán.
Bỗng một ngày, khi ở cái ngưỡng vừa không hẳn còn trẻ, lại vừa chưa kịp già, bạn giật mình nhận ra, quá khứ tuổi xuân của mình đã trôi qua như thế nào nhỉ, có điều gì tiếc nuối không, đi kèm với nó có phải là “giá như” không?
Này nhé, bạn đừng hiểu nhầm “hết mình” ở đây. Hết mình chẳng phải là bạn sống chết với nó bằng bất cứ giá nào, để rồi những sai lầm để lại chẳng bao giờ sửa nổi. Đó chỉ là cách bạn sống đúng với tuổi trẻ của mình mà thôi.
Cách mỗi người chạm vào quá khứ chẳng ai giống ai. Tuổi xuân mỗi người là một cuốn sách mang câu chuyện của chính họ, hay hoặc dở, đau khổ hoặc hạnh phúc, tiếc nuối hoặc mãn nguyện. Đôi lúc tôi tự hỏi, vậy câu chuyện thanh xuân của bạn, của tôi có còn gì vương vấn? Giống như một người lữ hành, tôi mang nhiều quá khứ trong mình, không thể bỏ lại điều gì và vẫn tiếp tục nhặt nhạnh mọi thứ trên đường mình đi.
“Đơm hoa không kết quả thì sao chứ? Là cá thì nhất định phải bơi ư?” Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi, không còn gì để hối tiếc nữa. Một nhân vật trong “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” của Cửu Bả Đao đã trải lòng thế đấy.
Bạn tôi có một “mối tình”, tình mà không phải là tình. Có những điều không muốn mất đi thì tốt nhất không nên chạm vào, có những người chẳng cần phải yêu nhau, có những mối quan hệ chẳng cần gọi tên nhưng cũng đủ khiến tôi thấy tim mình không mệt. Nhưng phải chăng quyết định không xen vào cuộc sống của nhau có phải là điều tôi nên làm vào thời điểm đó?
Bạn tôi đang yêu với mối tình đã gần 8 năm, những tưởng một đám cưới sẽ là điều tuyệt vời nhất với cô ấy. Nhưng dường như, cái gì gắn bó với ta lâu quá cũng sẽ mang đến cảm giác tù túng… Họ chia tay, ngồi ngẫm lại quãng thời gian 8 năm tuổi xuân, cô ấy tiếc vì đã có những thời điểm đáng ra cần buông tay nhưng đã không dám, hay chính xác là không đủ tự tin với những mối quan hệ mới, những “trái tim mới”. Cả đời chỉ yêu một người thật đáng ngưỡng mộ, nhưng thời sinh viên nếu có trải qua một vài mối tình thì cũng đáng nhớ lắm chứ?
Tôi muốn quay lại thời thanh xuân trẻ trung đầy nhiệt huyết ngày xưa ấy.
Giả sử nhé, chợt cái tình yêu không kết quả, chỉ đơm hoa rực rỡ ấy xuất hiện trong cuộc đời bạn, hãy cứ yêu đi, đừng ngại ngùng. Thường thì người ta hay nói, phần đẹp nhất của tình yêu chính là giai đoạn mập mờ, đến khi thực sự ở bên nhau, rất nhiều cảm giác sẽ biến mất. Nhưng đấy chỉ là lí trí của những cô gái đang tự cho mình cái quyền “già” về tâm hồn thôi, đừng vịn vào đấy mà bắt trái tim mình lỡ nhịp. Biết đâu nhịp đấy lại đi theo bạn suốt đời thì sao nhỉ?
Và còn cô gái đang ôm cái túi tiếc nuối 8 năm to đùng kia nữa, cô có tin rằng những gì cô đã làm mới chính là những tháng ngày không thể nào quên của cô không. Bất cứ điều gì xảy đến trong đời đều có lí do của nó. Đừng hối tiếc vì suốt từng ấy năm mình chả quen thêm một Mr Right nào nhé, vì thực sự cô đã hết mình với tuổi xuân mà cô tưởng như không phải đấy.
Có thể ngày hôm nay chúng ta không hiểu hết ý nghĩa của những việc chúng ta đã làm, nhưng khi thời gian trôi qua chúng ta lớn lên và nhìn lại thì chúng ta có thể thấu hiểu mọi chuyện, để biết rằng ta đã hết mình cho thanh xuân!
P/s: Dành tặng cho những cô bạn đang nghĩ mình bắt đầu già nua xấu xí và thỉnh thoảng đi ghen với đời, ngúng nguẩy với đời.